“Cái gì mà chuyện bé xé ra to.” Lý Nhị Trụ giơ tay lên gõ đầu người đứng ở bên cạnh: “Hai người đối diện kia, một người là hoàng đế hiện tại trong thế lực của Triệu Vương, một người là Đại tướng quân của bọn họ, chỉ hai người bọn họ đã có được thiên quân vạn mã, chúng ta lại đây nghênh đón bọn họ, không mang theo nhiều người một chút mà được sao? Cần phải phô trương hiểu không?’
“Bắt người còn phải phô trương sao?” Binh lính thấp giọng lẩm bẩm.
“Ai nói chúng ta tới bắt người?” Lý Nhị Trụ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đây là chúng ta tới hộ tống bọn họ đi đến thành Thần Linh, hộ tống thì không thể mang theo nhiều người chút sao? Người đến rồi, đi đi đi, phân phó cho người phía sau đi, nhớ rõ lời nói lúc trước, đều phải làm phô trương lên, ngay cả cái người chèo thuyền kia cũng không cho hắn đi, cần phải giữ người lại hết!”
Lý Nhị Trụ ra lệnh một tiếng, Tần Dung Dật cùng Yến Mãn mới đi xuống thuyền không lâu đã bị bao vây xung quanh.
Yến Mãn nhanh chóng rút cây kiếm bên hông ra, chỉ vào đám người vây quanh bọn họ, trầm giọng nói: “Hai nước giao chiến, không chém sứ giả, bệ hạ của chúng ta tự mình đi đến cũng là sứ giả, các ngươi hành động như vậy không sợ bị người trong thiên hạ chê cười sao?”
“Nói đùa, sau này thiên hạ đều là của thành Thần Linh chúng ta, còn sợ bị người trong thiên hạ cười nhạo sao?” Lý Nhị Trụ cười nói: “Yến Đại tướng quân cùng Triệu tiểu điện hạ nếu đã quyết định bước đến thành Thần Linh, cũng nên hiểu rõ mảnh đất thành Thần Linh này, không phải nơi các ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi.”
Yến Mãn nhíu mày, hắn đột nhiên cảm thấy thanh âm của Lý Nhị Trụ có chút quen tai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT