Bùi Phong Bình: “Thành Thần Linh là nơi duy nhất trên thiên hạ không có chiến tranh, đó cũng là nơi tràn ngập tình người, kỳ thực hiện giờ rất nhiều nơi đều bị bóng tối của chiến loạn bao phủ, thành Thần Linh chính là nơi đem lại ánh sáng để xua tan bóng tối đó, cho nên có một số việc cho dù chúng ta không làm, nó cũng sẽ tự động tiêu tan do ánh sáng chiếu tới.”
Lý Nhị Trụ ngẩng đầu lên: “Chính là ví dụ như nói Bào gia?”
Bùi Phong Bình gật đầu: “Đúng, ví dụ như Bào gia.”
Xe ngựa xuất phát từ Bào gia, đi thẳng tới thành Thần Linh.
Đôi phu thê Bào Tử Thời ở nông thôn, đường đi gập ghềnh, mặc dù Lý Nhị Trụ đã cố gắng hết sức giữ cho xe ngựa ổn định nhất có thể, lúc mới vừa xuất phát, người Bào gia ngồi ở trên xe ngựa vẫn lảo đảo suốt cả quãng đường.
Bào Tử Thời thực sự muốn nói chuyện với Bùi Phong Bình nhiều hơn một chút, nhưng cơ thể hắn thực sự không thể chống đỡ được, đặc biệt là thắt lưng, vì sau khi từ quan hắn đã phải làm việc trong một thời gian dài, bị thương do làm việc quá sức, bây giờ lại phải ngồi trong xe ngựa lâu như vậy càng không thể chịu nổi.
Phần lớn thời gian, hắn phải gồng mình để giữ được tư thế ngồi ổn định.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT