Lý Nhị Trụ ghìm dây cương, tốc độ của xe ngựa cũng không nhanh: “Bào đại nhân muốn nghe nói thật hay là nói dối?”
Bào Tử Thời nhìn hắn: “Đương nhiên là nói thật.”
Động tác ghìm dây cương của Lý Nhị Trụ nhanh hơn một chút: “Bào đại nhân, từ nhỏ ta đã không cha không nương, cũng không biết cảm giác được phụ mẫu che chở, nhưng ta vẫn rất thương bọn họ, nếu không có bọn họ cũng không có ta trong thiên hạ, nhi tử của Bào đại nhân cũng như vậy, nếu không có Bào đại nhân, bọn họ sẽ phải chịu nghèo khổ hành hạ từ nhỏ chứ không phải đến bây giờ mới phải chịu, bọn họ đã có được nhiều hơn so với bá tánh bình thường, hiện tại cũng có một cuộc sống tốt, mà những thứ đó cũng là Bào đại nhân cho, bởi vì nếu không có Bào đại nhân, bọn họ không có khả năng được đến trường học.”
Bào Tử Thời trầm mặc.
Lý Nhị Trụ không quay đầu lại, tiếp tục nói: “Thiên hạ có hàng ngàn hàng vạn bá tánh, người có thể đến trường học lại được bao nhiêu, những người có thể đến trường, được đọc sách đều là trong nhà có cải của, hiện giờ nhi tử của Bào đại nhân có thể mưu sinh trên trấn cũng là là do Bào đại nhân đã bồi dưỡng, không có Bào đại nhân, hiện tại bọn họ ngay cả cơ hội mưu sinh ở trên trấn cũng không có.”
“Ngươi cũng thật biết nói chuyện, trách không được Bùi đại nhân sẵn lòng nhận ngươi làm học trò.” Bào Tử Thời nở nụ cười, trong tươi cười lại mang theo vài phần chua xót.
“Không, ta có thể nhận Bùi đại nhân làm thầy không chỉ vì ta biết ăn nói, mà còn vì ta vẫn luôn cố gắng” Cuối cùng lần này Lý Nhị Trụ cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Bào đại nhân, điều nhi tử bình thường làm sẽ không phải là bản thân thì sống trên trấn, lại để phụ mẫu của mình ở lại nhắn thôn làm ruộng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT