Thấy Vệ Lương Tài mới hoàn hồn, Bùi Phong Bình mượn cớ gảy cuống trà, dùng cuống trà bày ra một chữ “phòng”.
Đợi đến khi Vệ Lương mới thấy rõ, trực tiếp đẩy cuống trà ra, sau đó gói túi trà lại, ngón tay nhiều lần xẹt qua hoa văn của “Phúc Thanh Các”.
“Hiện tại ta cũng nghĩ thông, thuộc về ta chung quy sẽ thuộc về ta, không thuộc về ta cưỡng cầu cũng không được, con người cả đời vẫn chú ý chính tới bình an, có thể sống an yên, so với bất kỳ quyền lực nào cũng tốt hơn.” Bùi Phong Bình nói xong, mang theo bao giấy đầy trà ngạnh, khom lưng rời đi.
Vệ Lương Tài tự mình tiễn Bùi Phong Bình rời đi, sau khi trở lại chỗ ngồi, cầm chén trà, đưa đến bên miệng, che lại trầm tư trong mắt.
Trong lúc nhất thời hắn vẫn không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Bùi Phong Bình, nhưng nếu Bùi Phong Bình lấy danh nghĩa trấn Thần Linh để tới nói chuyện, những lời vừa rồi nhất định có thâm ý đặc biệt.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng trong đầu hắn vẫn hiện lên chữ “Bùi Phong Bình, trấn Thần Linh”.
Bùi Phong Bình sao lại có liên quan với trấn Thần Linh!?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play