Trấn Thần Linh.
“Năm đó ta và Vệ tướng quân mâu thuẫn, mỗi người đi một ngả, là vì Vệ tướng quân hy vọng có cơ hội cứu sống Vệ gia, nếu như ta ở lại phủ Lâm Xuân, cứu người sẽ dễ dàng hơn so với ở kinh thành.” Thạch Hùng bình tĩnh nói.
“Rời khỏi kinh thành, đi đến phủ Lâm Xuân, cũng coi như trực tiếp ngăn cản tương lai của ngươi.”
“Là ta tự nguyện.” Thạch Hùng nói, “Ta có thể đi đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào Vệ tướng quân đề bạt, có thể đi tiếp hay không, cũng không khác mấy, Vệ gia đã sớm bị kiêng kỵ, sự tồn tại của ta có thể cứu người Vệ gia, đó là sự báo đáp tốt nhất của ta đối với Vệ gia, nhưng không ngờ bây giờ ta lại là người làm liên lụy đến Vệ gia.”
“Không chừng là cứu mạng.” Lý Nhị Trụ bắt chéo chân, “Theo như ngươi nói, vị Vệ tướng quân kia cũng coi như thông minh, nhưng hắn thật sự quá ngu trung, chim khôn lựa cành mà đậu, sao hắn không hiểu được cái gì gọi là gặp biến thì ứng đối chứ?”
Từ Triết mở miệng nói: “Đây chính là nguyên nhân Vệ tướng quân được nhiều người kính ngưỡng.”
Trong phòng họp cực kỳ yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, ngay cả Lý Nhị Trụ cũng yên lặng buông chân xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT