Hà Nguyên Khải nhìn trái nhìn phải.
Quách Tông bình tĩnh ngồi xuống ở trước mặt của hắn: “Ngươi cứ yên tâm đi, không nói tới quyền lợi ở huyện Thông Giang, nhưng ít ra trong huyện nha, ta vẫn có quyền lên tiếng tuyệt đối, những người này cũng đều là tâm phúc của ta, nếu đã để cho bọn họ đi ra ngoài, bọn họ sẽ tuyệt đối không nghe lén.”
“Cho dù là người thân cận tới đâu, chỉ cần đối phương cho đủ chỗ tốt, làm phản cũng không phải là chuyện không có khả năng.” Hà Nguyên Khải lắc đầu, thở dài nói, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu bất mãn.
“Ngươi hôm nay có chút kỳ quái.” Quách Tông nhìn Hà Nguyên Khải thật sâu.
Hà Nguyên Khải cười một tiếng, hạ giọng: “Quách đại nhân có biết lương thực mà triều đình lấy từ huyện Tân Hà và huyện Thông Giang lúc trước đã đi đâu hay không?”
“Ta đoán hẳn là đưa đến một số nơi cần dùng lương thực, hoặc là phủ Lâm Xuân, hoặc là nơi khác có khu đóng quân.” Quách Tông nói, tự mình cầm lấy chén rồi uống một ngụm, “Dù sao ngươi và ta cũng chẳng qua là con rối của triều đình, triều đình muốn làm chuyện gì, còn không tới phiên chúng ta phải xen vào.”
“Nhưng ta tự mình đi đến phủ Lâm Xuân để xem qua, lễ mừng năm mới lúc trước, thứ mà triều đình đưa đến phủ Lâm Xuân đều là chút lương khô và bông gòn đã hỏng.” Hà Nguyên Khải nói xong, ánh mắt dừng ở trên mặt của Quách Tông, nhìn biểu tình của hắn thay đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT