Cả người của Ngụy Lư trở nên mềm nhũn, hắn quỳ rạp ở trên mặt đất: “Đại nhân, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không có ý làm hại đến bá tánh của huyện Tân Hà.”
“Bản quan biết, nếu không phải như thế, bản quan sẽ không một mình gọi ngươi tới đây.” Hà Nguyên Khải đi tới cửa, nhìn bầu trời ở ngoài cửa, “Ngụy Lư, ngươi đi đi, nếu ngươi có thể chạy trốn, xem như là bản lĩnh của ngươi, nhưng nếu ngươi trốn không thoát, bản quan cũng bất lực, ngươi nên biết, binh lính đóng ở huyện Tân Hà cũng không do bản quan quản.”
“Đại nhân, thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ cũng biết đây mới là nguyên nhân khiến đại nhân không dám đi đòi lương thực, nhưng đại nhân, bá tánh của huyện Tân Hà vô tội biết bao, bọn họ đều liều mạng trồng ra lương thực, lại không thể đến được trong tay của bọn họ, thậm chí có người bởi vì vậy mà chết đói, đại nhân, hôm nay triều đình cùng với cường đạo lại có gì khác nhau hay sao?”
Hà Nguyên Khải quay đầu lại: “Ngươi sai rồi, mười phần đã sai, khắp thiên hạ chẳng lẽ là hoàng thổ, đồ vật của thiên hạ vốn nên là do triều đình sở hữu, triều đình muốn đồ vật của bá tánh, cũng là chuyện đương nhiên.”
“Không, đại nhân, thiên hạ này là của bá tánh, bá tánh mới là chủ của thiên hạ, triều đình không có tư cách cường đoạt đồ đạc của bá tánh.” Ngụy Lư trịnh trọng nói.
Hà Nguyên Khải nhíu mày: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi biết nơi này là nơi nào không, ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ngươi còn nói như vậy nữa, cho dù là bản quan cũng không thể giữ được ngươi.”
“Nhưng đại nhân, không còn kịp nữa rồi.” Ngụy Lư cúi đầu, hai đầu gối quỳ ở trên mặt đất đã hơi nhúc nhích một chút, chuyển hướng về vị trí cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT