Bạch Phục Linh thấy cha hắn đã hơi động lòng, vội thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: “Cha, ta không nhiều lời với người nữa, người chỉ cần theo ta đến thôn Điền gia một chuyến sẽ biết được tình hình của thôn Điền gia. Nếu người tới xem qua mà vẫn không bằng lòng, ta tuyệt đối không nói hai lời thêm nữa.”

“Thôn Điền gia thật sự tốt như vậy sao?” Bạch Quán Chúng nhìn Bạch Phục Linh, nghi ngờ hỏi: “Ngươi chỉ tới đó một chuyến, tại sao lại có ý nghĩ như vậy?”

“Cha, người chỉ cần nói một câu thôi, đi hay không?” Bạch Phục Linh tin tưởng vững chắc cha hắn cũng không thể có khả năng chống cự với sự hấp dẫn của thôn Điền gia nên đã lựa chọn cách nói chuyện thẳng thắn.

“Đi, ta cũng muốn nhìn xem xem thôn Điền gia kia rốt cuộc có gì hấp dẫn mà lại khiến cho ngươi phí công phí sức lớn đến vậy để thuyết phục ta!”

Điền Đường không biết tình huống ở trong trấn Phong Thu, nàng đang mải chuẩn bị mở rộng thôn Điền gia.

Phạm vi khu vực an toàn của nàng là 10km vuông, phạm vi mở rộng hiện tại đã là 7km vuông, chỉ còn lại 3km vuông nữa.

Sự khác biệt lớn nhất giữa thôn Điền gia và trấn Phong Thu là giao thông ở bên thôn Điền gia rất bất tiện, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề giao thông của thôn Điền gia thì có thể để thôn Điền gia hoàn toàn thay thế cho trấn Phong Thu.

So với thành trấn đã xây đắp thành hình như trấn Phong Thu, nàng càng thích khai thác những địa phương vốn còn hoang tàn vắng vẻ không có người ở. Thứ nhất nàng có thể tùy tiện lập kế hoạch ở trong khu vực này, thứ hai nàng cũng có thể tránh những xung đột với người dân bản địa.

Cũng may mật độ dân cư thời đại này còn nhỏ, nên cho dù một địa phương như thôn Điền gia cũng chỉ là một nơi hẻo lánh chứ không phải chốn rừng già hoang vắng. Nếu như thật sự là vậy thì cho dù có là nàng cũng không thể không đi tìm một khu vực mới để tiến hành mở rộng.

Sau khi vật liệu nhà gỗ đầy đủ, Điền Đương xây dựng một dãy nhà gỗ mới trên cơ sở dãy nhà gỗ ban đầu, sau đó dùng [Đường đất bằng] nối liền hai bên nhà gỗ, như vậy thì khi đi lại giữa hai dãy nhà, cho dù gặp phải trời mưa cũng không cần lo lắng mặt đất dưới chân trở nên lầy lội.

Lần này khi nhà gỗ bắt đầu xây dựng, thỉnh thoảng dân làng vẫn tới ngóng xem, đặc biệt là bên phía mười căn nhà gỗ đã bắt đầu có người ở, sau khi cảm nhận được nhiệt độ trong ngôi nhà thì dân làng bắt đầu ghét bỏ với những ngôi nhà kiểu cũ không che được gió.

Thậm chí các hộ gia đình ở thôn Điền gia cũng bắt đầu thì thầm suy tính xem mình có nên gom góp một chút để cùng nhau vào trong nhà gỗ ở hay không.

Thôn Điền gia có tổng cộng hơn ba mươi người, bảy người trong thôn Điền gia đã vào ở nhà gỗ, phần lớn những người còn lại đều là những người già, những người phải chăm lo con nhỏ, một khi vào sống trong nhà gỗ, áp lực đè lên bọn họ sẽ rất lớn.

Khi những người này còn chưa đưa ra được ý tưởng thì Điền Đường đã chủ động đưa ra ý kiến thay. Vừa lúc trong số những hộ dân còn lại, có năm hộ gia đình ở ngay gần cửa thôn. Những người này có thể dùng cách thức hoán đổi, đổi căn nhà gỗ ban đầu của mình thành nhà gỗ mới.

Diện tích căn nhà ban đầu của thôn Điền gia lớn hơn một chút, nhưng chủ yếu đều là nhà một tầng, đổi căn nhà một tầng lớn hơn sang một căn nhà hai tầng, rốt cuộc chọn lựa như thế nào đều phải do dân làng tự mình làm chủ.

Hai trong số năm gia đình đó là người già, ba gia đình còn lại là nhà có con nhỏ.

Sau một hồi do dự, tất cả đều lựa chọn đồng ý.

Cứ như vậy, năm căn nhà gỗ có hai mươi mấy người vào ở, năm căn nhà ở vị trí cửa thôn ban đầu, Điền Đường cho người phá dỡ hẳn, sau đó xây đường ở trên đây, sự khác biệt giữa thôn Điền gia cũ và thôn Điền gia mới cứ vậy đã được hình thành.

Trong tiềm thức suy nghĩ, những thôn dân mới tới sau này cũng thường có khuynh hướng chọn ở trong nhà gỗ mới. Cho dù chỉ được cho thuê thì nhà gỗ mới cũng đã là căn nhà thuộc về bọn họ. Chờ khi họ góp đủ tiền, họ có thể tự mua một căn nhà gỗ, như vậy, họ mới hoàn toàn có được chỗ dừng chân chân chính của mình ở thôn Điền gia.

Lúc dãy nhà gỗ thứ hai đang được xây dựng thì Bạch Quán Chúng và Bạch Phục Linh cũng vừa ngồi lên xe ngựa đi đến thôn Điền gia.

Giống như Bạch Phục Linh, khi bước chân vào tấm bình phong che chắn màu xanh lam, vẻ mặt của Bạch Quán Chúng cũng vô cùng khiếp sợ.

Nhưng chuyện này không có nghĩa lòng Bạch Phục Linh không còn khiếp sợ, hắn nhìn con đường dưới chân, rồi lại nhìn bình phong che chắn phía sau lưng mình. Hắn nhớ rõ trước kia tấm bình phong che chắn màu xanh lam không ở chỗ này, mà ở một khoảng sâu vào trong nữa, nhưng hiện tại tấm bình phong che chắn màu xanh lam này rõ ràng đã mở rộng ra ngoài không ít.

Điều này có nghĩa là gì?

Bạch Phục Linh cúi đầu, tấm bình phong che chắn màu xanh lam này hiện giờ đang ở vị trí bên ngoài thôn Điền gia, nếu như nó lớn hơn một chút, tiếp tục mở rộng ra bên ngoài, phải chăng một ngày sẽ mở rộng ra bao trọn được cả trấn Phong Thu?

Bạch Quán Chúng nắm lấy tay hắn: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

Bạch Phục Linh hoàn hồn: “Không có gì, cha, chúng ta đi vào thôi”

Hai người đi một chốc lát, chẳng bao lâu trông thấy một dãy nhà gỗ mới tinh.

Bạch Phục Linh giật mình: “Cha, lần trước ta đến đây, bên này chỉ có một dãy nhà gỗ.”

“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Lần trước ngươi tới nơi này chưa được bao lâu, sao đã có thể có thêm một dãy nhà gỗ đột nhiên xuất hiện?” Bạch Quán Chúng nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy Bạch Phục Linh đang đùa giỡn mình.

“Là thật, thưa cha !” Cho dù trước kia Bạch Phục Linh đã tin tưởng vào lời của thần nữ đi chăng nữa thì lúc này đây, khi tận mắt nhìn thấy được một dãy nhà gỗ xuất hiện từ nơi trống không, lòng hắn đã vội vã muốn ở lại ngay chỗ này: “Cha, lần trước chỉ có một dãy nhà gỗ, nghe nói một dãy như vậy có thể hoàn thành trong vòng một ngày.”

Lòng Bạch Quán Chúng thầm nhảy dựng, bước theo Bạch Phục Linh tới gần hơn.

Hai người họ hành y bán thuốc trên trấn Phong Thu, người xung quanh trấn Phong Thu không ít thì nhiều cũng biết đến họ, gần như ngay khi họ vừa xuất hiện đã có người thét lên: “Bạch đại phu!”

“Bạch lão đại phu, Bạch tiểu đại phu, hai người cũng tới rồi đấy à!”

“Hai vị Bạch đại phu, hôm nay dãy nhà mới trong thôn chúng ta mới xây xong, hai người cũng tới xem chút đi.”

Thật ra cũng không cần mời chào hai người này, họ đã nóng vội muốn xem lắm rồi. Vừa lúc tất cả mọi người đều đang chào hỏi, bọn họ dứt khoát tăng tốc bước chân, chẳng bao lâu đã đến gần căn nhà gỗ.

Nhìn thấy được một dãy nhà gỗ ở xa xa, tâm tình hai người họ đã không còn bình tĩnh, lúc này được nhìn thấy ở cự ly gần, họ mới phát hiện dãy nhà này còn tinh xảo hơn tưởng tượng của họ.

Bạch Phục Linh vẫn ổn, dù sao trước đó hắn cũng đã từng thấy, hơn nữa lòng cũng chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.

Bạch Quán Chúng thì nhận được nhiều kinh hỉ trong cùng một thời gian như vậy nên khi tới gần nhà gỗ đã không nhịn được, bàn tay run rẩy vươn ra vuốt ve tác phẩm điêu khắc gỗ ở cửa: “Cái này... nó được chạm khắc trong vòng một ngày sao?”

“Đúng, đều nhờ vào pháp thuật thần tiên của thần nữ.”

“Thôn Điền gia chúng ta đều nhờ thần nữ trông coi.”

“Là thần nữ cho chúng ta con đường sống!”

“Thần sứ đại nhân tới rồi.”

Điền Đường bước ra từ phía sau đám đông, nàng nghe nói Bạch Phục Linh dẫn người tới nên mới cố ý đến đây. Lúc này, khi nhìn thấy Bạch Phục Linh đang đứng chung với một người lớn tuổi, nàng tươi cười chào hỏi đi sang.

“Bạch lão đại phu, đã được nghe danh y thuật của ngài từ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play