Sau khi giải thích xong, nàng lại rụt về, giả vờ như mình chưa nói gì cả.
Điền Đào Hoa nắm tay của tiểu lão hổ rồi lắc lắc: “Xem ra ngay cả tiểu hài tử cũng rất thích ngươi.”
Điền Đường kỳ thật cũng không có ấn tượng gì với tiểu hài tử mà Vương bà bà đã nói, dù sao trong khoảng thời gian này người của trấn Thần Linh thật sự quá nhiều, trí nhớ của nàng cho dù tốt, cũng không có khả năng nhớ kỹ tất cả mọi người của trấn Thần Linh, nhưng nàng cũng có thể nghĩ đến, những đồ trang trí nhỏ màu đỏ ở trước mắt này hẳn đều là tâm ý của các nhà.
“Các tỷ tỷ, chúng ta chuyển những thứ này vào nhà đi, nếu là tâm ý của mọi người, không thể lãng phí, còn có những thứ này, đều treo lên hết đi.” Điền Đường nói, nếu để cho chính nàng làm, có khả năng là nàng cũng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ này trong thời gian ngắn.
“Nhà chúng ta không phải đã toàn là màu đỏ rồi hay sao?”
“Đỏ rực cũng không tốt sao? Lễ mừng năm mới nên có màu đỏ thì mới tốt.”
“Nhưng cái này cũng quá nhiều rồi, nhiều màu đỏ như vậy, phải dùng đến nhiều năm mới được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT