“Nhân Vương rút lui rồi!”
“Tại sao lại rút lui vào thời điểm này?” Điền Đường ngước mắt lên.
“Nghe nói nhi tử của Nhân Vương bệnh nặng, hơn nữa năm nay mùa màng thu hoạch không tốt, nuôi binh bên ngoài tất nhiên phải tốn rất nhiều lương thực, có lẽ là chịu đựng không nổi, tin tức tuyền tới nói Nhân Vương đã rút khỏi huyện Nhạc Vinh và huyện Phúc Tuyền, chỉ để lại một lượng nhỏ quân binh.” Sắc mặt Từ Triết nghiêm túc.
Triệu Đồ ngồi bên cạnh nắm chặt bút trong tay: “Nhân Vương lui binh không có lợi cho chúng ta.”
“Đúng vậy.” Từ Triết đứng thẳng dậy, liếc nhìn Triệu Đồ và Lâu Đồng Nghĩa rồi nhìn về phía Điền Đường: “Thần Sứ đại nhân, lúc trước khi Triệu đại nhân mất tích, Văn tri phủ đã nhiều lần viết thư để Triệu đại nhân đi trước chỉ là lúc ấy Triệu đại nhân không có ở đó, thuộc hạ chỉ có thể tìm lý do qua loa lấy lệ, sau đó người của Nhân Vương tới huyện Nhạc Vinh và huyện Phúc Tuyền, Văn tri phủ không có thời gian xử lý chuyện của huyện Khê Lâm mới tạm thời trốn tránh được thẩm vấn, chẳng qua bây giờ Nhân Vương đã rút binh, e rằng…”
“Tựa hồ chuyện này còn có quan hệ với ta?” Điền Đường rất nhanh nhớ lại những gì Từ Triết nói.
Triệu Đồ chỉ mất tích một lần, chính là thời điểm thôn Điền gia và trấn Phong Thu sáp nhập.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT