“Cha…”
“Được rồi, được rồi, ngươi mau đi làm việc đi.” Bạch Quán Chúng khoát tay, “Trong bệnh viện cũng không cần ngươi nữa, về sau không có việc gì thì đừng tới bệnh viện, cũng đừng lén lút làm Dược Đồng, nhìn rất đáng ghét.”
Bạch Phục Linh lặng lẽ giúp Bạch Quán Chúng sửa sang lại đồ đạc ở trên bàn, lúc này mới xoay người đi ra khỏi cửa.
Vừa lúc Bạch phu nhân đã lại đây, nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Bạch Phục Linh, liền vỗ vỗ vai của hắn: “Sao vậy? Cha ngươi còn trách ngươi hay sao?”
Bạch Phục Linh thở dài: “Cha ta bảo ta mau chóng rời đi, đừng để cho hắn nhìn thấy nữa.”
Bạch phu nhân nở nụ cười, ánh mắt liền hướng vào trong bệnh viện để nhìn một chút, nhẹ giọng nói: “Cha ngươi nha, thực ra hắn là một người cứng rắn nhưng lại rất dễ mềm lòng, kỳ thật hắn không muốn nhìn thấy ngươi hoàn toàn buông bỏ y thuật, nhìn ngươi cố ý từ bỏ, hắn mới nói ra những lời như vậy đi.”
Bạch Phục Linh bỗng dưng ngẩng đầu: “Nương, ta đây không học y thuật, có phải đã khiến cho cha cũng không quá vui vẻ đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play