Lâu Đồng Nghĩa cúi đầu nhìn lại mình, duỗi tay sửa lại đai lưng, lại cẩn thận xác nhận lại y quan của mình không có vấn đề gì mới ngẩng đầu nhìn lên chỗ Điền Đường.
Điền Đường hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của hắn, thấy hắn ngẩng đầu, đi xuống một bước; “Lâu đại nhân.”
“Hạ quan ở đây.” Lâu Đồng Nghĩa chắp tay.
Điền Đường ngước mắt, nghiêm túc nhìn vào hắn: “Phủ Lâm Xuân thật sự thiếu lương thực sao?”
Lâu Đồng Nghĩa mờ mịt, vẫn là gật đầu: “Hẳn là vẫn thiếu lương thực.”
Điền Đường giơ tay, dừng ở trên cằm, suy tư một lát nói: “Cái đó… Nhân Vương cũng thiếu hả? huyện Nhạc Vinh cùng huyện Phúc Tuyền thuộc phủ Tân Hà, phủ Tân Hà cùng phủ Lâm Xuân liền nhau, phủ Lâm Xuân thiếu lương thực, trên lý thuyết phủ Tân Hà cũng nên thiếu, ta nói không sai chứ?”
Lần này Lâu Đồng Nghĩa nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT