“Lần này đầu lĩnh của quân thủ vệ huyện Dương Nam tên là Tề Duệ Đạt, tính cách người này khá tốt nhưng xác thực hắn là người của Văn Bình, muốn để cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn thay đổi suy nghĩ rất khó.” Lâu Đồng Nghĩa thấp giọng giải thích với Điền Đường.
“Nếu là người của Văn Bình thì theo lý thuyết quân đang đóng bên ngoài huyện Dương Nam không nên chịu phải cảnh đói mới đúng chứ?” trong lòng Điền Đường nghi hoặc, thấy thế nào thì hình như chuyện này cũng không thể hiểu được.
Lâu Đồng Nghĩa không biết vì sao Điền Đường kiên định cho rằng những người đóng quân ở đó đang chịu đói, nhưng hắn lại nghĩ đã có tồn tại như trấn Thần Linh, vậy Điền Đường biết rõ chuyện về những người bên ngoài đó cũng chẳng có gì là lạ.
Hắn suy tư một lát, sắp xếp lại hết những thông tin mà trong đầu hắn có rồi báo cáo lại: “Thần sứ đại nhân có điều không biết, tuy rằng Tề Duệ Đạt là người của Văn Bình nhưng tính tình Văn Bình chính là như vậy, hắn không chỉ đối đãi khắc nghiệt với người khác mà đối với bản thân cũng cực kỳ khắc nghiệt, quân binh bên ngoài huyện Dương Nam ăn không đủ no có lẽ cũng có liên quan đến tình trạng hiện giờ của phủ Lâm Xuân.”
Điền Đường gật đầu ra hiệu hắn nói tiếp.
Lâu Đồng Nghĩa được thông báo hứng thứ bừng bừng tiếp tục nói ra: “Thần sứ đại nhân hẳn là biết phủ Lâm Xuân của chúng ta không thích hợp gieo trồng thu hoạch, nếu có thể gieo thì cũng chỉ là một ít loại thực vật có thể chịu hạn, hơn nữa mấy năm nay phủ Lâm Xuân vẫn luôn chịu phải cảnh chiến tranh xâm lấn, rất khó tích cóp ra lương thực dư, tình hình năm nay rất đặc thù, hiện giờ đúng là mà thu hoạch nhưng Nhân Vương cứ quấy rầy không ngừng làm chậm tiến độ thu hoạch, có lẽ là phủ Lâm Xuân cũng không có quá nhiều lương thực dự trữ.”
Điền Đường đưa mắt nhìn Từ Triết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT