Lúc này Bùi Phong Bình cũng có chút hoảng hốt, hắn lẩm bẩm nói: “Già có chỗ chết, tráng niên có chỗ dùng, người trẻ có giáo dưỡng, góa bụa mồ côi cùng tàn tật được chăm dưỡng.”
“Bùi lão, chính sách này khác với thiên hạ đại đồng.” Tô Tu Vĩnh phủ nhận lời của hắn, “Lễ vận đại đồng thiên có nói: mọi người không chỉ thân ái với những người thân của mình, không chỉ yêu thương bảo vệ con cái của mình, mà đồng thời cũng yêu thương bảo vệ con cái của người khác, chính là muốn tất cả mọi người đều chiếu cố lẫn nhau, nhưng bản tính của con người vẫn luôn rất ích kỷ, phần lớn đều sẽ lấy bản thân làm chủ, cho dù là ở trấn Thần Linh đi chăng nữa, chuyện này cũng rất khó để có thể đạt tới, trừ khi bọn họ có đủ thực lực.”
“Giống như ‘trấn Thần Linh’ vậy?” Bùi Phong Bình hỏi, là hỏi Tô Tu Vĩnh, cũng là hỏi chính bản thân hắn.
“Ta đã từng không tin ‘quốc gia’, nhưng bây giờ nghĩ lại, có quốc gia mới có gia đình, bá tánh của trấn Thần Linh cũng sẽ có thể trải qua những ngày tốt lành, chính bọn họ phải cố gắng thêm một phần, sự che chở của trấn Thần Linh tất nhiên cũng là điều không thể thiếu.”
Tô Tu Vĩnh nghiêm túc nhìn Bùi Phong Bình, “Ta đã từng không muốn làm quan, thứ nhất là vì ta nhát gan, thứ hai là khi phải đối mặt như vậy với triều đình, chỉ dựa vào năng lực của chúng ta cũng rất khó để thay đổi tất cả mọi thứ.”
Bùi Phong Bình không nhịn được nên đã gật đầu, ở điểm này, hắn cùng với Tô Tu Vĩnh đều đồng cảm với nhau.
Tuy rằng hắn đã từng làm quan, nhưng nguyên nhân khiến hắn chủ động từ quan cùng với nguyên nhân khiến cho Tô Tu Vĩnh vẫn luôn không đi làm quan cũng có vài phần tương tự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT