Chuyện khai thác khu an toàn lần này, Điền Đường cũng không nói với quá nhiều người, chỉ nói với đám người của Lâm Thành Phúc một tiếng, để cho bọn họ biết rõ, về phần các hộ vệ, tạm thời cũng không cần phải biết nhiều như vậy.
Con đường ở trong khu an toàn rộng khoảng 100 mét vuông, thật ra cũng không tính là quá dài, nhưng quả thật nó cũng đã gần như bao phủ tất cả các con đường từ trước đến nay được sửa chữa.
Huyện Dương Nam và huyện Khê Lâm cũng không có chênh lệch với nhau nhiều lắm, sửa chữa đường xá sẽ càng thêm phiền toái, công việc này đối với những dân chúng của huyện Dương Nam mà thôi, cũng có thể coi như là một công việc lâu dài, vì công việc này mà một ngày của bọn họ cũng sẽ có đủ ba bữa, vì thế bọn họ cũng không dám lơi lỏng, sợ rằng chính mình sẽ làm không đủ tốt, mà mất đi một công việc tốt như vậy.
Lâu Đồng Nghĩa đi ra khỏi huyện nha, lần đầu tiên hắn nhìn thấy dân chúng của mình đang bận rộn như vậy.
Sau khi nhìn bọn họ một hồi, hắn cũng không nhịn được mà liền nhíu mày: “Người đâu.”
“Đại nhân.” Bên cạnh đã có người nghe được hắn nói, vì vậy người đó cũng đã vội vàng tiến lên.
Lâu Đồng Nghĩa chỉ vào đám dân chúng xa xa, rồi quay đầu lại với vẻ không thể tin nổi và hỏi: “Bọn họ cứ như vậy mà nghe lời người khác sao? Không phải đám người gọi là Điền Đường kia cũng chỉ là cho bọn họ mấy bữa cơm, ngay cả tiền công cũng không có cho sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play