[Xin chúc mừng bạn đã giết một con ếch xanh, kinh nghiệm +1, thịt ếch +1, đồng tiền +1]
[Xin chúc mừng bạn kích hoạt phần thưởng bất ngờ, ộp ộp x1 (vật tư dùng một lần, có thể bắt chước tiếng kêu của ếch)]
[Xin chúc mừng thăng cấp, Bào Đinh (cấp 3): 0/ 30, phần thưởng thăng cấp: vớ (đôi) x1]
Điền Đường vui vẻ nhận phần thưởng, lấy vớ mới đến tay từ nhà kho.
Là một đôi vớ bông bình thường, kiểu dáng này vô cùng phổ biến ở hiện đại, nhưng ở cổ đại, vớ như vậy phỏng chừng cũng chỉ có người có tiền mới có thể mang được, xuất thân trong một gia đình nghèo bình thường như Điền Đường, nếu như vẫn luôn sinh hoạt qua ngày như vậy, chỉ sợ cả đời cũng không có cách nào mang vớ như vậy.
Điền Đường lật một vòng, ở lòng bàn chân vớ có hình con ếch, còn xấu hơn so với trong tưởng tượng của nàng, cũng may hình ở lòng bàn chân, bình thường mang vào có thể hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.
Nàng ngồi trên mặt đất, cởi giày ra và thay vớ mới.
Vớ bông vừa mang vào chân, nàng liền cảm giác được cảm giác thoải mái đã lâu không gặp, xúc cảm dưới chân không còn là vải lanh thô ráp nữa, mà là mềm mại, có một loại cảm giác đột nhiên sống lại.
Điền Đường hung hăng cảm thụ sự mềm mại cùng ấm áp của vớ một phen, một hồi lâu mới lưu luyến không rời mang giày vào.
Cũng may sau khi nàng khôi phục trí nhớ, liền đem tấm giặt sạch sẽ toàn thân cùng áo quần, bằng không lúc này chỉ sợ là không nỡ để cho vớ sạch chạm phải giày.
Nàng mang giày vải, kéo ống quần xuống và đi bộ hai vòng.
Lúc trước vớ của nàng chỉ là hai miếng vải thô ráp, cũng có bề ngoài của vớ, không có linh hồn, hiện tại vớ bọc lấy chân, cuối cùng gió lạnh cũng không xuyên qua ống quần rò rỉ vào, bên ngoài có quần dài che lại, vớ bông màu trắng được giấu cẩn thận ở bên trong, không chút nào lộ ra.
Sau một thời gian tận hưởng, Điền Đường lần nữa ngồi xuống và xử lý những con ếch và chuột còn lại.
Cuối cùng, nàng nhận được tổng cộng 20 miếng thịt ếch, 10 miếng thịt chuột, 40 đồng tiền, và một đạo cụ “ộp ộp”, tính cả những thứ trước đó, nàng có tổng cộng 24 miếng thịt ếch, 15 miếng thịt chuột và 52 đồng.
Vốn dĩ trong kho còn có thịt khác, nhưng giống như thịt cua, ngây người ở trong kho hàng không bao lâu đã bị nàng ăn hết, duy chỉ có thịt ếch và thịt chuột, nàng thật sự không thể nuốt xuống miệng, chỉ có thể tạm thời để chúng ở trong nhà kho trò chơi.
Bây giờ kho trò chơi có tổng cộng 10 ô, thịt ếch chiếm một ô, thịt chuột chiếm một ô, “ộp ộp” chiếm một ô, còn lại 7 ô, đồng tiền thì nằm trong ô tiền chuyên dụng của trò chơi.
Phần thưởng thăng cấp là tiểu nội y và vớ, hiện tại đều được mặc trên người nàng, không cần phải chiếm không gian kho trò chơi.
Về phần vớ thay ra, nàng trực tiếp nhét vào trong lồng cỏ, tính toán đợi lát nữa cầm về, dù sao hiện tại nàng cũng chỉ có một đôi vớ bông, cho dù nàng có ghét bỏ đôi vớ rách này, lúc sau cũng phải lấy nó thay giặt, không thể ném đi.
Trên bảng kỹ năng vẫn chỉ có một kỹ năng.
Cấp bậc:
Bào Đinh (Cấp 3): 14/30
Cần thêm 16 điểm kỹ năng để tăng lên cấp 4.
Dựa theo tình huống những cấp trước, mỗi lần Bào Đinh thăng cấp đều tăng thêm 10 điểm kinh nghiệm, cũng có nghĩa là từ cấp 4 thăng lên cấp 5 cần 40 điểm kinh nghiệm, cấp 5 lên cấp 6 cần 50 điểm kinh nghiệm, càng về sau độ khó càng cao.
Điền Đường đứng lên nhảy nhót, lần nữa cảm nhận được sự mềm mại dưới chân, xách lồng đi ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười.
Nàng hy vọng thời gian tới sẽ có được một đôi giày.
Giày tốt xưng với vớ tốt.
Điền gia đến đời của Điền Đường, tổng cộng sinh ra bảy nữ nhi.
Trong đó Điền đại bá cùng Điền nhị bá mỗi người có một nữ nhi, sau khi Điền Đường xuyên không có ba nữ nhi, nàng là lão tam.
“Tam nữ, ngươi chết ở đâu rồi?!”
Điền Đường thở dài đến gần.
Tên của nàng ở nơi này rất quê mùa, bởi vì là nữ nhi thứ ba, cho nên gọi là Điền Tam Nữ, hai tỷ tỷ của nàng phân biệt gọi là Điền Đại Nữ cùng Điền Nhị Nữ, cái tên cũng quê mùa không kém gì nàng.
Thôn Điền gia vốn không lớn, Điền Đường chậm rãi đi qua, chung quy vẫn bị Điền mẫu túm lấy lỗ tai: “Ta đã nói với ngươi cái gì, bảo ngươi ở ngoan ngoãn nhà ngươi lại không nghe, lại ra ngoài chạy loạn...”
Điền mẫu nói một liên hồi, Điền Đường che lỗ tai giả vờ gào thét.
“Nương nương nương, đừng kéo đừng kéo, lỗ tai sắp rách rồi.”
“Rách cũng được, ai bảo ngươi ra ngoài chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà có nghe không? Nếu ngươi lại dám chạy loạn, ta liền... Ta liền...” Điền mẫu nói xong, tiện tay cầm lấy một cây gậy nhỏ ở bên cạnh.
Điền Đường lập tức nhảy ra, trốn sau lưng Điền Đại Nữ, trông mong nhìn Điền mẫu: “Nương, ta sai rồi, ta không chạy loạn, ta nhất định không chạy loạn.”
Điền Đại Nữ đưa tay ngăn cản: “Nương, để ta trông tiểu muội, đại bá mẫu đang gọi người.”
Điền mẫu thở phì phì trừng hai người, nghe phía sau gọi nàng mới ném cây gậy nhỏ trong tay xuống đất, đưa tay chỉ vào Điền Đường: “Trở về sẽ lại giáo huấn ngươi.”
Điền Đường thở dài.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
“Tiểu muội, cho muội...” Điền Đại Nữ nhét một cái bánh bột ngô vào tay Điền Đường.
Điền Đường khoát tay áo, kéo góc áo Điền Đại Nữ dựa về phía sau, trượt xuống, ngồi trên đỉnh đá: “Ta không đói, đại tỷ tự ăn đi, nương ta bị là làm sao vậy?”
Điền Đại Nữ thấy nhiều không trách, ngồi bên cạnh Điền Đường, bẻ xuống một miếng bánh nhỏ, đút đến bên miệng Điền Đường.
Đầu óc Điền Đường không suy nghĩ gì liền há miệng, ngậm lấy miếng bánh bột ngô, phục hồi tinh thần, bánh đã lọt vào miệng nàng.
Lúc này Điền Đại Nữ mới yên tâm, nói lại vấn đề lúc trước: “Còn không phải chuyện của Cúc Hoa tỷ sao, đại bá mẫu tìm hôn sự cho Cúc Hoa tỷ, nhưng Cúc Hoa tỷ sống chết không chịu, vừa rồi ngươi không có ở đây, Cúc Hoa tỷ la hét đòi treo cổ.”
Điền Đường đào ra chuyện đại gia đình Điền gia này từ trong đầu.
Thế hệ này của Điền gia, bao gồm cả Điền Đường, đều chỉ có nữ oa, ở thời đại này, nhà chỉ có nữ liền mang ý nghĩa tuyệt hậu, Điền gia này, vẫn luôn bị người ở thôn Điền gia chỉ trỏ ở sau lưng, nói rằng năm xưa Điền gia tạo nghiệt, lúc này mới bị chặt đứt căn cơ.
Đại bá của Điền Đường có tổng cộng hai nữ nhi, đại nữ nhi tên là Cúc Hoa, nhị nữ tên là Đào Hoa, lúc mới sinh hai người này ra coi như được sủng ái, đặt tên cũng dễ nghe hơn một chút.
Nhưng sau này nữ oa của Điền gia càng ngày càng nhiều, hai người lớn nhất cũng dần dần không được sủng ái.
Điền Cúc Hoa năm nay mười sáu tuổi, chính là lúc tìm nhà chồng, nhưng nhà chồng cũng nhìn trúng con dâu có thể sinh con trai hay không, mắt thấy Điền gia chỉ toàn sinh nữ nhi, sợ cưới tức phụ về cũng chỉ sinh ra nữ nhi, trong lòng nghẹn lại, từng đợt hôn sự đang đàm phán đều bị lui lại.
Mắt thấy tuổi của Điền Cúc Hoa càng lúc càng lớn, người Điền gia cũng sầu, sợ nàng không gả được ra ngoài, nếu chỉ có nàng không gả được thì cũng thôi, chỉ sợ có một liền có hai, dù sao phía sau Điền Cúc Hoa còn có sáu muội muội.
Người Điền gia cũng là gấp gáp, trùng hợp không lâu trước đó có một hộ gia đình nói chuyện, không quan tâm việc Điền gia chỉ sinh nữ nhi, nguyện ý cưới Điền Cúc Hoa.
Cũng không phải bởi vì người ta không cần, mà bởi vì trước đó nhà trai đã kết hôn một lần, vợ cũ chết để lại cho hắn một nhi tử, nhà bọn họ liền cần một người tức phụ không biết sinh con trai.
Song phương vừa vỗ vừa hợp, đều cảm thấy cửa hôn sự này không tệ.
Đi một vòng, cuối cùng người không đồng ý chỉ có Điền Cúc Hoa.
Trước mặt mọi người nhà trai, Điền Cúc Hoa trực tiếp tỏ vẻ cho dù nàng xuất gia làm ni cô, cũng không muốn gả cho một người đã góa vợ.
Náo loạn đủ kiểu, cửa hôn sự này thiếu chút nữa tan rã.