Điền Cúc Hoa đi bên cạnh Điền Đường, cũng không đành lòng nhìn thẳng tình trạng của những thôn trang này.
“Cầu mong ông trời phù hộ, cầu mong ông trời phù hộ... Thần nữ phù hộ, thần nữ phù hộ!”
Khi hai người đi đến trấn bên cạnh, vẫn không nhìn thấy một bóng người sống, không biết lúc trước xảy ra chuyện, hay là trốn đến nơi khác. Trấn bên cạnh thôn Điền gia gọi là trấn Thu Phong, xem như là một trấn nhỏ gần thôn của nàng nhất, nhưng tình trạng hiện tại của trấn này cũng không được tốt cho lắm, khiến người ta để ý nhất chính là mọi người trong trấn đều cầm bát vỡ ăn xin ven đường.
Trên thân những người này đều không có dáng vẻ ăn mày, bọn họ xuất hiện ở chỗ này, chỉ là bị tình thế bức bách.
Điền Cúc Hoa quay đầu, đôi mắt trông mong nhìn Điền Đường: “Tiểu muội, bọn họ...”
“Trở về rồi nói, trước tiên chúng ta bán đồ đã.” Điền Đường không trực tiếp trả lời nàng, chỉ nhảy đề tài.
Điền Cúc Hoa lập tức gật đầu, nàng đưa tay đỡ lấy cái sọt phía sau lưng.
Điền Đường cũng vươn tay đỡ cái sọt, đặt Tam Thất trong kho vào trong sọt.
Điền Cúc Hoa cảm giác được cái sọt phía sau liền trở nên nặng nề, trong mắt đã có nụ cười.
Chỉ cần thần nữ còn chiếu cố thôn Điền gia, bọn họ nhất định đều sẽ sống rất tốt.
Hai người cùng nhau đỡ sọt đi vào trong trấn, giao tiền vào trấn, trực tiếp đi đến cửa hàng dược liệu trên trấn.
Chỉ sau chốc lát, hai người đã đi tới cửa tiệm dược liệu.
Người trong cửa hàng thấy hai người phía sau lưng vác cái sọt, liền đi ra xem rồi hỏi: “Hai ngươi bán dược liệu sao?”
“Đúng vậy!”
Điền Cúc Hoa liên tục đáp, sau đó liền cùng Điền Đường đặt sọt xuống, “Mấy ngày nay, bọn ta hái được rất nhiều Tam Thất, không biết trong cửa hàng có muốn thu mua hay không?” Điền Cúc Hoa không chú ý tới sự khác thường của đối phương, lập tức lấy vải trên sọt ra, để cho đối phương nhìn đồ bên trong.
Đối phương ngồi xổm xuống, cầm một nắm dược liệu đem tới bên mắt nhìn một chút, “Chất lượng bình thường, dược tính tạm được, nể tình các ngươi từ xa xôi tới tận đây, cho các ngươi 4 đồng một cân đi.”
Điền Cúc Hoa không hiểu lắm về giá cả của Tam Thất, nhưng nàng biết người dân thôn Điền gia thu mua Tam Thất trong đại sảnh giao dịch cũng là bốn đồng tiền một cân, nàng quay đầu nhìn về phía Điền Đường.
Điền Đường đưa tay cầm lấy tấm vải từ trong tay nàng, đem nó đắp lên cái sọt: “6 đồng một cân, ngươi muốn thì chúng ta bán, không thì coi như thôi.”
Đối phương như bị đâm trúng tim đen, nhất thời thở hổn hển: “Những Tam Thất này chất lượng bình thường, làm sao giá cả lại cao như vậy?”
Nghe vậy nàng bình tĩnh nói: “Tam Thất có tác dụng giảm đau hoạt huyết, lúc này đang có tác dụng lớn, ngươi không cần, chúng ta đổi nơi khác là được, buôn bán, chỉ là dược liệu, cần gì mất hòa khí.”
Đối phương còn muốn nói nữa, Điền Đường vẫn cười híp mắt mở miệng: “Vật dĩ hi vi quý, qua vài ngày nữa, cũng không phải cái giá này.” Cơ hồ là Điền Đường vừa dứt lời, đối phương liền ngồi xổm xuống đè sọt lại.
Trong giọng nói có chút uất ức: “6 đồng thì 6 đồng, cửa hàng chúng ta lấy hết, không cho phép ngươi bán nơi khác.”
Điền Đường buông tay: “Nơi này có tổng cộng 30 cân, ngươi có thể cân lại thử.”
Đối phương liền gọi người qua, đem Tam Thất trong sọt đổ ra hết, sau đó đi cân quả nhiên là 30 cân, không hơn không kém.
Đối phương đành phải yên lặng đếm 180 đồng đưa cho Điền Đường, đặt đồng tiền trên tay Điền Đường đã sớm đưa ra.
Mặt Điền Cúc Hoa liền lộ ra vẻ vui sướng, vác sọt định đi.
Đối phương nhìn ra Điền Đường mới là người có quyền trong hai người, lôi kéo nàng nói chuyện: “Ta họ Bạch, tên là Bạch Phục Linh, chúng ta cũng coi như quen biết, về sau nếu trong tay ngươi còn có Tam Thất, nếu ngươi không ngại thì có thể đều đưa tới đây.”
Điền Đường không có quá nhiều ác cảm đối với hắn, dù sao ngay từ đầu đối phương đã nói 4 đồng, xác thực là giá bán bình thường của Tam Thất, lúc sau nàng tăng giá tới 6 đồng, đối phương cũng không cò kè mặc cả, coi như là một người sảng khoái.
Người của cửa hàng dược liệu ít nhiều đều có một ít kiến thức của nền tảng y dược, kết giao với một ít người như vậy cũng không có gì xấu.
Nghĩ vậy, Điền Đường nói tiếp: “Ta tên là Điền Đường, người của thôn Điền gia, nếu sau này ngươi có việc, cứ việc tới thôn Điền gia tìm ta.”
Điền Cúc Hoa quay đầu kinh ngạc nhìn nàng. Bạch Phục Linh nhíu mày, cảm thấy cái tên thôn Điền gia này nghe rất quen tai: “Thôn Điền gia, thôn Điền gia...... Đúng rồi, lúc trước thổ phỉ đến, không phải là từ bên ngoài thôn Điền gia tới sao?”
Điền Đường thấy Bạch Phục Linh tựa hồ biết cái gì, lập tức hỏi: “Ngươi có biết tung tích của những thôn dân trước kia, rốt cuộc có phải đã......”
Bạch Phục Linh xem bộ dáng lo lắng của nàng, vội vàng mở miệng: “Ta cũng không rõ lắm, thổ phỉ hung ác, dọc đường đi những thôn dân kia chết một ít, nhưng ta nghe nói lúc ấy vừa vặn quân Hổ Phong tới, bắt được không ít thổ phỉ giả làm người dân, tuy quân Hổ Phong không đáng tin cậy lắm, nhưng bị bọn họ bắt, có lẽ còn tốt hơn nhiều so với bị thổ phỉ giết.”
Kết quả này mặc kệ là đối với Điền Đường hay là Điền Cúc Hoa đều là tin vui ngoài ý muốn. Chỉ cần có một chút hy vọng thôi, vẫn là tin tức tốt.
Đi ra khỏi hiệu thuốc, Điền Đường tìm người hỏi thăm thử cửa hàng gần đây để mua một chút hạt giống.
Thời đại này không có nhiều loại hạt giống lắm, cơ hồ đều là một ít hạt giống bình thường, nói là cửa hàng bán hạt giống, kỳ thật là nơi bán lương thực.
Điền Đường lựa chọn một hồi, cuối cùng nàng cũng chỉ dùng 10 đồng mua hạt giống.
Điền Cúc Hoa cúi đầu đi theo sau nàng, nhiều lần muốn nói chuyện, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Lúc sắp ra khỏi trấn, Điền Đường quay đầu lại nói: “Cúc Hoa tỷ, nếu lát nữa có người nguyện ý đi theo chúng ta về thôn Điền gia, liền mang bọn họ cùng trở về.”
Điền Cúc Hoa bỗng dưng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vui sướng: “Tiểu muội, ngươi đồng ý rồi sao?”
Điền Đường chỉ nắm tay nàng rồi nói: “Đi thôi.”
“Ừ!” Điền Cúc Hoa trịnh trọng gật đầu.
Người trong thôn bên cạnh túm năm tụm ba tụ tập cùng nhau, có người là thanh niên cường tráng, có người là nữ nhân và hài tử.
Điền Đường không đi về phía thanh niên cường tráng, mà đi về phía nữ nhân và hài tử.
Đám nữ nhân và hài tử này ước chừng có tầm 10 người, lúc Điền Đường đi qua, một người trong đó rụt rè lui về phía sau một chút.
Đối phương là một nữ nhân ước chừng tầm 30 tuổi, trong lòng ôm một đứa bé, trong tay còn dắt một đứa.
“Ta là người thôn Điền gia, lúc trước thổ phỉ tập kích, thôn Điền gia cũng gặp nguy, hiện tại trong thôn ta thật vất vả mới tốt hơn một chút, nếu các ngươi nguyện ý, có thể theo chúng ta cùng đến thôn Điền gia sinh hoạt.”
Thôn Điền gia hiện tại tổng cộng có ba mươi mấy người, hơn nữa phần lớn là già trẻ, về sau thôn Điền gia muốn tiếp tục phát triển, thì người đương nhiên không thể thiếu.
Ngược lại nàng muốn tìm một ít thanh niên tráng kiện đi tới giúp nàng làm việc, nhưng đối với người có thể làm việc mà nói, thay vì đi đến một cái thôn, còn không bằng ở lại trên trấn, ít nhất có thể làm chút công việc thể lực nuôi sống mình. Cho nên nàng chỉ có thể lui lại mà cầu điều thứ hai, tìm tới đám nữ nhân và hài tử này.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Điền Đường sẽ nói với bọn họ những lời này. “Đúng, chúng ta có thể làm việc, chỉ cần cho chúng ta một miếng cơm ăn.”
... Trước đó nữ nhân bị sự xuất hiện của Điền Đường làm cho hoảng sợ cũng ngẩng đầu lên, cầm lấy chân Điền Đường: “Thiện nhân, xin người cho ta một miếng cơm ăn, van cầu người, nếu không có ăn, hài tử ta sẽ chết đói mất.”
Nàng ôm tiểu hài tử trong lòng rồi dập đầu với Điền Đường, thấy vậy nữ hài đứng bên cạnh giật mình một cái, cũng quỳ xuống theo.
Thấy vậy Điền Đường vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ hai người đứng dậy: “Thôn Điền gia còn có chút đồ ăn, nếu các ngươi nguyện ý, có thể cùng chúng ta trở về.”
“Đúng vậy, thôn Điền gia có trời cao......”