Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Xuyên Không Về Cổ Đại

Chương 14


2 tuần

trướctiếp

Hàng hóa bán ra chủ yếu là đồ ăn mà trò chơi tặng trước đó, trong đó giá bán thấp nhất là cải trắng, ngoại trừ 100 cân trò chơi tặng ra, nàng còn thu hoạch thêm được không ít, vừa vặn đặt ở trong đại sảnh giao dịch rồi bán ra.

Ngoại trừ cải trắng, giá cả đồ ăn khác đều đắt đỏ hơn không ít, đây cũng không phải là Điền Đường tự mình định giá, mà giá cả căn cứ theo nhắc nhở giao diện trò chơi tiến hành thiết lập.

Lúc này món chính thường thấy của rất nhiều gia đình là lương khô, giá cả lương thực nhỏ cùng thịt cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa số lượng lương thực trong tay Điền Đường có hạn, thiết lập giá cả quá thấp khó tránh khỏi sẽ có người trữ hàng, ngược lại bất lợi cho thôn Điền gia tiếp tục phát triển.

Nhưng cũng không thể để cho thôn dân đói bụng, cho nên Điền Đường chỉ thiết lập giá cả cải trắng cực thấp, tuy rằng cải trắng kém hơn món chính, nhưng chỉ cần các thôn dân không lười biếng thì có thể để cho không ít người đều được lấp đầy bụng.

Thiết lập xong mục giao dịch tạm thời của đại sảnh giao dịch, Điền Đường liếc mắt nhìn tài chính hiện nay trong tay mình, lúc trước mua bảng đen và phấn, dùng hết 110 đồng, hiện tại trong tay nàng chỉ còn tám mươi mấy đồng.

Nàng lớn lên ở thôn Điền gia, biết rõ tính tình nông dân, tiết kiệm tiền là tư tưởng trong xương tủy của rất nhiều nông dân, đợi đến khi đại sảnh giao dịch chính thức mở ra, khẳng định sẽ có một ít nông dân thông qua đại sảnh giao dịch bán hàng hóa, xong chỉ mua cải trắng giá rẻ nhất, sau đó cầm tiền trong tay.

Đại sảnh giao dịch này cuối cùng cũng không phải là đại sảnh giao dịch thật sự trong trò chơi, mà là một công cụ giao tiếp giữa Điền Đường và các thôn dân, Điền Đường có thể thông qua bán hàng hóa của đại sảnh giao dịch kiếm tiền, nhưng đồng thời, nếu các thôn dân thông qua đại sảnh giao dịch bán hàng hóa, tiền bọn họ lấy được thật ra là lấy từ trong tay Điền Đường.

Đây cũng là nguyên nhân Điền Đường tạm thời chỉ bố trí hai loại hàng hóa chủ yếu là Tam Thất và Kim Ngân Hoa.

Năm nay Điền Kim Hoa 12 tuổi, là nữ nhi lớn nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cảm nhận được cái gì là người nhà coi trọng.

Giặt quần áo nấu cơm đốn củi làm ruộng, người lớn trong nhà mỗi ngày đi làm, nàng từ năm 6 tuổi đã bắt đầu đi làm. Nàng chưa bao giờ yêu cầu xa vời cái gì, chỉ hy vọng cha nương có thể cho nàng một miếng cơm ăn.

Nàng chưa từng nói với ai, thật ra nàng bị bỏ lại.

Lúc thổ phỉ tới, cha và nương nàng lần lượt ôm đại đệ và tiểu đệ của nàng bỏ chạy, không ai nhớ tới nàng còn ở nhà, cũng không ai quan tâm đến sự an toàn của nàng, là chính nàng lặng lẽ trốn vào trong phòng củi mới tránh thoát khỏi thổ phỉ.

Sau đó thổ phỉ đi rồi, người ở lại trong thôn bắt đầu đi từng nhà gọi người, nàng mới chui ra. Chuyện xảy ra khiến nàng mỗi ngày đều cảm thấy như đang ở trong mộng, mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên nàng làm chính là hung hăng nhéo cánh tay mình một cái, đau liền nói rõ không phải đang nằm mơ.

Nhưng tối nay, trước khi đi ngủ, nàng đã tự véo mặt mình.

“Làm gì vậy?” Bên cạnh Điền Kim Hoa là một bà lão, thấy hành động kỳ lạ của nàng liền hỏi.

Điền Kim Hoa bụm mặt mình, trả lời: “Ta giống như đang nằm mơ, chúng ta thật sự có thể đi học sao?”

Bà lão nở nụ cười, nhích lại gần Điền Kim Hoa, vỗ vỗ đầu nàng: “Chuyện thần nữ nói, sao có thể giả được, không chỉ có ngươi, chúng ta cũng phải cùng nhau học chữ, về sau mới có thể xem hiểu nhiệm vụ của thần nữ.”

Điền Kim Hoa hơi hoảng hốt: “Chúng ta giống như ở trên trời, trải qua cuộc sống thần tiên.”

Bà lão mở to mắt, ánh mắt của bà không tốt, chỉ có ghé sát vào mới có thể nhìn thấy Điền Kim Hoa, nhìn ra xa chính là một mảnh mờ ảo, lỗ tai của bà cũng không tốt lắm, nhưng bà lại nghe rõ Điền Kim Hoa đang nói gì.

“Ai nói không phải chứ?”

Trong từ đường, giọng nói của lão nhân và hài tử đan xen với nhau, kèm theo tiếng ngái ngủ. Điền gia thôn còn lại ba mươi mấy người, có một nửa đều ngủ ở từ đường, cũng không phải sợ thổ phỉ lần nữa đến, mà là vì chiếu cố những hài tử nhỏ tuổi kia.

Bà lão nhớ rõ lúc bà còn rất nhỏ, cũng đã trải qua một lần thổ phỉ tràn vào trong thôn cướp bóc, một đoạn thời gian rất dài sau đó, tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng, buổi tối ai cũng ngủ không được, chỗ nào giống như bây giờ như vậy, tất cả mọi người đều ngủ ngon được.

“Biết chữ... ta muốn biết chữ...”

Say khi Điền Kim Hoa hưng phấn một lúc, ý thức dần dần mơ hồ, nhưng mặc dù đã ngủ, nàng vẫn nhớ kỹ chuyện biết chữ.

Bà lão lặng lẽ đắp chăn lên người nàng, nhắm mắt lại, nghe tiếng ngáy ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, đã có người bò dậy, thu dọn một chút định đi làm việc.

Từ đường ở giữa thôn, mấy ngày nay các thôn dân ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ ra, lão nhân nhàn rỗi cũng sẽ đi khắp nơi tìm việc làm.

Điền Ngưu đi ra khỏi từ đường, cảm nhận được gió lạnh bên ngoài từ đường, nắm chặt quần áo bó sát người, khiêng cuốc đi về phía cửa thôn. Từ xa, còn chưa đi tới cửa thôn, hắn đã thấy được cửa thôn có thêm một phòng ốc, sợ tới mức hai chân phát run.

Hắn dùng sức dụi dụi mắt, căn phòng kia vẫn còn, lại hung hăng dụi dụi, căn phòng vẫn còn. Điền Ngưu ném xuống trên vai cuốc, xoay người chạy về phía từ đường: “Không hay, có chuyện rồi, người đâu mau tới, thần nữ hiển linh, người tới đây nhanh!!”

Hiện tại toàn bộ Điền gia thôn đều không có nhiều người, lại là mới sáng sớm, tiếng la Điền Ngưu rất nhanh đánh thức hài tử lão nhân còn đang ngủ, còn có người ngay cả giày còn chưa mang ngay ngắn đã chạy theo tới cửa thôn.

Chỉ chốc lát sau, cửa thôn bên ngoài tụ tập tất cả thôn dân của thôn Điền gia hiện giờ.

Thời điểm Điền Đường đến, liền thấy các thôn dân đang quỳ gối trước đại sảnh giao dịch, giơ hai tay lên quỳ lạy, trong miệng còn lẩm bẩm.

“Cầu xin thần nữ phù hộ cho hài tử ta còn sống.”

“Thần nữ, cám ơn thần nữ.”

“Thần nữ đại từ đại bi, phù hộ cho những người đi trước trong thôn đều còn sống.”

“Cầu xin thần nữ, hy vọng cha nương ta, nhị bá tam mẫu đều có thể sống sót trở về.”

Điền Đường đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh Điền Cúc Hoa, nói: “Cúc Hoa tỷ.”

Vừa thấy Điền Đường, Điền Cúc Hoa lập tức cầm lấy cánh tay nàng nói: “Tiểu muội, ngươi cũng quỳ xuống bái một cái, không chừng thần nữ có thể làm cho cha nương chúng ta sống sót trở về.”

Điền Đường cầm tay Điền Cúc Hoa: “Qua vài ngày ta đi trấn trên hỏi thăm một chút, xem có ai biết hành tung của cha nương bọn họ hay không, mà đây cũng không phải miếu của thần nữ.”

Điền Cúc Hoa mờ mịt nhìn nàng: “Hả?”

Điền Đường thấy bộ dáng mê man của nàng, không có nhiều lời nữa, đứng dậy đi về phía đại sảnh giao dịch, đưa tay mở cánh cửa đại sảnh giao dịch ra.

Kết cấu của đại sảnh giao dịch rất đơn giản, sau khi đi vào chỉ có một căn phòng trống rỗng, phía trước có hai thứ tương tự như ngăn tủ, một cái trên ngăn tủ viết “Mua”, một cái trên ngăn tủ viết “Bán”.

Phía trên có một món đồ tương tự như màn hình ảo, mặt trên viết tên hàng hóa cùng giá cả mà Điền Đường đã thiết lập ngày hôm qua.

Các thôn dân đang quỳ ở bên ngoài, nheo mắt lại muốn nhìn rõ bộ dáng bên trong.

Điền Đường đi tới cửa: “Đều vào đi, nơi này là [đại sảnh giao dịch] do thần nữ thiết lập, không khác mấy với bảng nhiệm vụ, mọi người có thể mua bán hàng hoá ở nơi này.”

Vì để cho mọi người hiểu được, Điền Đường từ trong túi lấy ra 3 đồng tiền, đi tới trước chỗ ngăn tủ “Mua”, lựa chọn một cây cải trắng, sau đó đem tiền bỏ vào trong ô để tiền.

Chỉ chốc lát sau, lỗ hổng dưới tủ mở ra. Điền Đường lấy ra cải trắng từ trong ngăn tủ nhỏ, xoay người để cho các thôn dân thấy rõ: “Thần nữ nói, hiện tại trong đại sảnh giao dịch không có nhiều hàng hoá lắm, chờ sau Điền gia thôn càng ngày càng tốt, đồ bán cũng sẽ càng ngày càng nhiều, một gốc cải trắng như vậy là 3 đồng, mặt trên còn có bột mì, gạo, ngô, thịt heo có thể mua, giá cả đều là 120 đồng một cân, không có tiền thì có thể hái Kim Ngân Hoa hoặc Tam Thất đổi tiền.”

Điền Đường nói xong, chỉ thấy tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

“Tiểu... tiểu muội, món đồ thần tiên này, sau này... sau này sẽ ở thôn Điền gia chúng ta sao?”

Điền Đường quay đầu lại nhìn tủ hàng hóa, thay vì nói đây là đại sảnh giao dịch, không bằng nói là máy bán hàng tự động tương đối thích hợp, có trời mới biết lúc nàng nhìn thấy cải trắng từ trong lỗ hổng phía dưới đi ra có bao nhiêu suy nghĩ châm chọc.

Hóa ra thứ tốt cấp SSS mà nàng rút được, chính là cái máy bán hàng tự động.

Nhưng trong mắt người hiện tại, thứ này quả thật giống như “thần tích”.

Điền Đường nghiêm mặt gật đầu: “Đúng vậy, đây là thần vật thần nữ tặng cho.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp