“Điền Lão Tam, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ngươi xem!” Điền Lão Tam cười vui vẻ, đưa lồng cỏ trong tay qua, dương dương đắc ý, nói: “Nghe thấy không?”
“Ui, thanh âm này, ngươi bắt bao nhiêu ếch vậy hả?”
“Sợ cái gì.” Điền Lão Tam giơ tay lên vỗ ở trên vai hắn, “Đây đều là thứ ăn được, lão Ngưu, ta nói với ngươi, nơi này ước chừng có bốn mươi con ếch, có thể đổi bốn cái bánh bao lớn đó.”
Lão Ngưu tên gọi Điền Ngưu, năm nay đã 57 tuổi, theo số tuổi càng lúc càng lớn, những năm này hắn cũng dần dần không làm việc nổi.
Lúc trước khi tất cả mọi người trong thôn còn sống, Điền Ngưu luôn bị người trong nhà ghét bỏ, nhi tử tức phụ đều ghét bỏ hắn chỉ biết ăn không biết làm, lúc làm việc đồng áng hắn giúp chút việc, còn có thể làm ra chút gì ăn, đợi đến lúc nhàn rỗi, khẩu phần ăn một ngày của hắn chính là bát cháo có thể đếm ra hạt gạo.
Điền Ngưu đã sớm không muốn sống, cuộc sống này thật sự không có ý nghĩa gì, còn không bằng sớm chết đi theo lão bà tử. Nhưng khi bọn cướp đến, nhi tử tức phụ ném hắn ở nhà, hắn vẫn lựa chọn bò xuống hầm. Hắn muốn chết, nhưng lại không muốn chết.
Thổ phỉ đi rồi, trong thôn thật sự không có đồ ăn, hắn cảm thấy đây là một cơ hội, đem lương thực tặng cho những tiểu hài tử kia, chính hắn chết đói, sau này lại gặp Diêm vương cũng có thể nói nhiều lời tốt một chút, không chừng Diêm vương cao hứng, kiếp sau hắn còn có thể đầu thai tốt.
Nhưng ai ngờ lại xuất hiện một thần nữ.
Điền Ngưu xa xa nhìn lại, đôi mắt đục ngầu chỉ thấy được một mảnh mơ hồ hồ, nhưng hắn biết, từ cửa thôn Điền gia đi ra ngoài một chút, có một cái lồng màu lam sờ không tới. Nghe nói vật kia là kết giới, hắn cũng không biết là cái gì, chỉ biết là thần nữ trên trời cố ý tạo ra để bảo vệ bọn họ.
Không chỉ như thế, thần nữ còn đưa lương thực xuống.
Điền Ngưu cầm lấy túi của Điền Lão Tam không buông tay.
Điền Lão Tam ghé sát vào tai hắn nói: “Lão Ngưu, lúc ngươi còn trẻ không phải luôn thích bắt chuột sao, thời gian này thu hoạch vụ thu vừa qua, tuy rằng lương thực đều bị thổ phỉ cướp đi, nhưng chuột hẳn là vẫn còn, không bằng ngươi đi thử xem?”
“Ngươi nhìn xem tình hình hiện tại thôn chúng ta có bao nhiêu người, tính cả những mao đầu tiểu tử kia, cũng chỉ có ít người như vậy, ta có thể xem qua, thần nữ cho không ít lương thực, ăn tiết kiệm lại, đủ cho chúng ta ăn được không ít ngày, lại nói, bắt chuột ếch thì có việc gì, bây giờ trong ruộng chúng ta lại không có lương thực, trước tiên lấp đầy bụng còn quan trọng hơn.”
Điền Ngưu vẫn còn do dự, Điền Lão Tam lại hung hăng vỗ lên vai hắn: “Chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi, nhiều hơn một năm thì tính một năm, nếu thực sự không được, chúng ta lặng lẽ đi thôn bên cạnh bắt, lúc thổ phỉ tới thôn bên cạnh cũng đuổi đi không ít người, không phải nói ở trong cái lồng này không có việc gì sao, chúng ta không chạy xa, chạy vào bắt chút đồ tốt rồi về, không nói với ngươi nữa, ta đi đổi bánh bao, nghe nói bánh bao vừa lớn lại còn có thịt, thần nữ thật đúng là người tốt.”
Nói xong Điền Lão Tam mang theo một lồng ếch lắc lư đi đến từ đường.
Điền Ngưu ngồi xổm trên mặt đất, miệng cắn một cọng cỏ, suy nghĩ một lát, nhổ cỏ trên mặt đất, đột ngột đứng lên: “Không được, có thể sống thì sao phải chết, ta phải sống sót, sống thật tốt.”
Tròng mắt Điền Ngưu xoay đi xoay lại, nghĩ đến lúc còn trẻ hắn có thể bắt chuột, hiện tại trong thôn chỉ có ít người như vậy, hắn bắt chuột dễ dàng hơn không ít so với trước kia.
Nếu không bắt, chuột sẽ chết đói.
Nghĩ vậy, Điền Ngưu đi đứng nhanh nhẹn không ít.
Từ Đường thôn Điền gia.
“Hôm nay ta bắt được mười con ếch, có thể đổi lấy bánh bao không?”
“Ta nhổ được rất nhiều Tam Thất, Điền Tam Nữ, cho ta bánh bao.”
“Ta...... Ta nhổ Kim Ngân Hoa......”
Điền Đường đứng ở cửa từ đường, dựa theo nhiệm vụ trên tấm ván gỗ khen thưởng tương ứng.
Ếch, chuột, Kim Ngân Hoa, Tam Thất, thứ nàng cần cũng chỉ là ếch và chuột, sở dĩ tăng thêm Kim Ngân Hoa cùng Tam Thất, chủ yếu là bởi vì hiện tại tài nguyên thôn Điền gia thật sự quá mức thiếu thốn.
Thu hoạch vụ thu vừa qua, hơn phân nửa cây trồng trong thôn bị thu vào trong phòng, thổ phỉ vừa đến, không chỉ có lương thực trong phòng từng nhà bị cướp đoạt sạch sẽ, mà ngay cả lương thực còn dư lại trong đất cũng không còn lại bao nhiêu.
Thậm chí trong hậu viện các nhà trồng rau, cũng bị thổ phỉ chà đạp không còn một mảnh.
Về phần tại sao lại là ếch và chuột, nguyên nhân Điền Đường lựa chọn hai loại động vật này vẫn giống như lúc ban đầu, chủ yếu thôn dân sẽ không hay ăn hai loại thịt này, nếu may mắn tìm được chút động vật nhỏ khác, các thôn dân vô luận như thế nào cũng sẽ không lấy ra đổi khẩu phần ăn.
Thời gian một ngày, Điền Đường thu được tổng cộng 60 con ếch và 20 con chuột, hơn nữa 2 cân hỗn hợp Tam Thất và cỏ, 3 cân Kim Ngân Hoa hỗn hợp với cỏ, tổng cộng đổi được 24 cái bánh bao.
Hiện tại thôn Điền gia có tổng cộng ba mươi mấy người, đổi ra 24 cái bánh bao, tương đương với bình quân mỗi người có thể lấy được một cái bánh bao, số lượng này tựa hồ rất ít, nhưng niên đại này thường ăn ít, hơn nữa trong từ đường còn có chút đồ ăn, phân lượng này cũng không phải là quá ít, nhiều hơn nữa ngược lại sẽ khiến cho các thôn dân dưỡng thành thói quen.
Đây cũng không phải vì Điền Đường keo kiệt không biết chia sẻ, trước đó hệ thống thật sự chỉ cho một chút lương thực như vậy, sau khi nhóm này ăn xong, dù là nàng cũng không biết nên đi đâu tìm nhóm lương thực tiếp theo, cho nên tạm thời chỉ có thể như vậy.
Một ngày làm việc kết thúc, Điền Đường đi tới một vùng đất bằng phẳng phía sau thôn.
Nơi này lúc trước là nơi làm ruộng của người dân trong thôn, sau khi thu hoạch vụ thu, lương thực nơi này dường như đều bị dọn sạch, chỉ còn lại một ít cỏ khô héo.
Điền Đường đi xuống ruộng thử điều động khu an toàn, đây là chuyện lúc trước nàng phát hiện, khu an toàn cũng không cố định, ngược lại có thể căn cứ theo ý nguyện của nàng tiến hành điều động, nếu như điều động ở bên ngoài khu an toàn, khu an toàn ban đầu sẽ thiếu mất một khối, nhưng nếu như tiến hành điều động ở trong khu an toàn, nàng có thể lại thiết trí khu an toàn khác ở trong khu an toàn.
Lần này Điền Đường thiết lập khu an toàn khác với khu an toàn trong thôn, khu an toàn trong thôn chỉ không cho phép ác ý đả thương người cùng ác ý giết người, nhưng nơi này nàng có thể hạn chế chỉ có nàng mới có thể tiến vào.
Điền Đường đi vào khu vực an toàn, bắt đầu sử dụng kỹ năng [Khai khẩn] mới.
[Xác nhận kích hoạt kỹ năng Khai Khẩn?]
[Xác nhận]
[Kỹ năng Khai Khẩn kích hoạt thành công, khen thưởng cuốc *1]
[Khai khẩn thành công, kinh nghiệm khai khẩn +1, khai khẩn ruộng tốt +1, đồng tiền +1]
Điền Đường cúi đầu nhìn mặt đất, có thể nhìn rõ xung quanh vị trí dưới chân nàng đang đứng xuất hiện một khối ruộng đã được xới qua, diện tích ước chừng là một mét vuông.
Bước này đối với Điền Đường mà nói không thể đơn giản hơn.
Mảnh đất này tổng cộng cũng chỉ có hơn 100 mét vuông, mục đích chủ yếu của Điền Đường là muốn trồng Tam Thất ở chỗ này, cùng với thử hiệu quả kỹ năng mới một chút xem như thế nào.
Nàng đi vòng quanh cánh đồng từ đầu đến cuối, sử dụng kỹ năng [khai khẩn] mỗi vài bước, cuối cùng, kỹ năng [khai khẩn] được nâng cấp.
[Xin chúc mừng bạn đã thăng cấp, Khai Khẩn (cấp 2): 0/20, khen thưởng thăng cấp: hạt giống cải trắng (chịu lạnh) *100]
Điền Đường nhìn phần quà vừa mới thu được, ngay lập tức nàng chú ý vào hai chữ “chịu lạnh”, giao diện trò chơi lấy hạt giống chịu lạnh làm phần thưởng, Điền Đường vẫn tương đối tin tưởng, lúc sau đem hạt giống gieo xuống đất trong thôn, một đoạn thời gian kế tiếp không cần lo lắng.
Điền Đường thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi xuống.
Những cánh đồng còn lại không đủ để nâng cấp kỹ năng của [Khai Khẩn] thêm nữa, chỉ lên đến 5/20 là hết, nàng cũng không quan tâm, lấy cả hạt giống Tam Thất đã được tặng trước đó và hạt giống cải bắp lần này từ kho trò chơi ra.
[Có sử dụng kỹ năng trồng trọt hay không?]
[Có]
[Gieo trồng Tam Thất thành công, kinh nghiệm trồng trọt +1, đồng tiền -10]