Chơi đùa với lửa

Chương 1


3 tuần


Phó Kiều Uyển cầm tờ giấy thông báo kết quả xét nghiệm của mình ngẩn ngơ trước cửa bệnh viện. Cô chỉ mới tròn hai mươi tuổi vậy mà đã mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, trong lòng cô hiện tại như hố đen đủ mọi loại cảm xúc tồi tệ bao trùm cả người. Bước chân nặng nề đi về căn phòng trọ cũ kĩ của mình, buổi tối cô ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm cùng với nhữnh vì sao. Cô ước gì đây chỉ là giấc mơ, là một xét nghiệm sai nhưng thực tế đã quá phũ phàng. Cơ thể cô từ ngày ở bệnh đến hơn nữa tháng nay ngày càng suy yếu. Chất lượng công việc bị giảm, người cô trở nên gầy yếu sơ xác. Cô quyết định xin từ chức, cầm số tiền tiết kiệm một nữa đưa cho bố mẹ dưỡng già còn một nữa cô thuê một căn phòng nhỏ ở gần bãi biển của thành phố G. Cô không quyết định trị liệu, cô muốn tìm niềm hạnh phúc tự do trong những ngày sắp tới. 

Cô đi chơi rất nhiều nơi, ăn nhiều món cô thích, ngắm biển ban đêm như mong muốn hồi bé của mình. Cô tựa đầu vào thành cửa sổ, đôi mắt trong veo nhìn ánh trăng đang lênh đênh trên sóng biển nhỏ xa xa. 

Phó Kiều Uyển thở dài thì thầm: “ Chết rồi cũng tốt, chỉ là không ngờ 20 năm nay thật vô vị” Cô sống như một người máy móc được lặp trình như một vòng tuần hoàn cố định dường như khiến cô trở nên lãnh đạm với mọi thứ xung quanh. 

Cô nằm trên giường chấp nhận số phận, lặng lẽ cuộn tròn mình ngủ say. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ khiến bóng hình cô trở nên cô độc đáng thương như một bông hoa dần héo úa hòa mình vào mảnh thảo nguyên tối đen rộng lớn cần sự chăm sóc.

Phó Kiều Uyển mê mang nhìn nơi cô đang đứng, khung cảnh trắng xóa không có một vết tích khiến cô phải nhắm chặt đôi mắt vì chưa thích nghi với ánh sáng. Trong lúc đó một âm thanh vang lên: “Nếu người cảm thấy vô vị như vậy mà kết thúc, vậy thì ta sẽ đưa ngươi đi đến một thế giới khác. Người đồng ý hay không?”

Cô nghĩ có lẽ ban ngày suy tư nhiều quá mức đến đêm mơ thấy những việc kì quái. Dù sao cũng là mơ nếu đã mơ thì cô tất nhiên rất tò mò về nó liền đáp lại âm thanh ấy: “Ta đồng ý”

Vừa dứt câu, linh hồn của cô dường như bị bức ra ngoài xuyên qua tầng tầng lớp lớp các vì sao vũ trụ. Khiến cô một trận chóng mặt đầu óc quay cuồng. Cô chửi thầm một tiếng “ Cmn”. Đến khi linh hồn nhập vào một đứa trẻ ăn mày đang nằm trên mảnh chiếu rách trong hẻm tối. 


Cửu Lục Quốc năm 13758, Chín thành chính năm thành phụ và ba mảnh Sơn Lâm. Chính đạo gồm có Phùng Kiếm Tông, Hợp Hoan Tông và Vạn Phật Tông là mạch chính còn lại hai muơi Tông đều dưới sự quản lí của ba tông phái lớn này, trải dài phía Đông . Ngoài ra còn có Quỷ tu ở phía Nam và Ma tu ở phía Tây gần với Hoành Sơn Lâm cũng coi như là biên giới của giữa hai phái Ma Tiên. Phía bắc còn lại chính là của Yêu tu hàng xóm tốt của nhân tu. Dường như trật tự phân chia này đuợc hình thành từ lâu đời đến này nhưng những người mới lên cầm quyền đầy tham vong đã khiến Cửu Lục Quốc hòa bình nước sông không phạm nước giếng vạn năm chấm dứt, nhiều chiến tranh lớn nhỏ bùng phát trở thành địa ngục trần giang. 

Thành Địa Vân

Sáng sớm từng cung đường tấp nập nhộn nhịp, người rao bán người mua đồ. Khiến Phó Kiều Uyển nhíu mày dụi đôi mắt còn ngáy ngủ của mình nhìn đôi bàn tay nhỏ xíu trước mặt cô hoảng hốt nhất thời không nói lên lời. Thứ nhéo cánh tay mình “ah” hít một ngụm đau vào người, này không phải mơ. 

Cô quan sát bộ quần áo đang mặt, nhìn khung cảnh xa lạ  xung quanh mình. Trong đầu một nghìn câu hỏi vì sao, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, đây là đâu tôi là ai. Chỉ ngủ một giấc thế mà cô lại xuyên không. Có lẽ vì sự rối loạn của cô nên hình ảnh kí ức của thân thể chạy băng băng qua trong đầu cô như một thước phim ngắn như giải thích mọi nghi ngờ của cô nhưng có lẽ bất ngờ ập đến khiến cô choáng váng dựa vào tường chống đỡ. 

Sau nữa khắc cô cũng tiếp nhận xong kí ức của thân thể này cô tóm tắt đuợc ba vấn đề: Một thế giới này là tu tiên, hai thân thể này là tiểu cô nương bảy tuổi không tên không họ chết vì bệnh không ai quan tâm để ý đến, ba chính là cmn cô phải hoàn thành nguyện vọng của tiểu ăn mày chính là trở nên mạnh mẽ không còn ai bắt nạt được nàng. 

Phó Kiều Uyển nhìn lên trời thầm than, tại sao người khác xuyên vào vai pháo hôi có tên có tuổi có địa vị có hệ thống với bàn tay vàng còn cô xuyên vào thì là tiểu ăn mày cô nương trong tay không có gì. Trầm cảm hơn nữa canh giờ cô tiếp nhận hiện thực đau khổ này, lê thân xác ra đầu ngõ trực tiếp ăn xin. Liêm sĩ cái gì ăn uống mới là chính, Phó Kiều Uyển ta chính là co được dãn được. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play