Ngay khi Khương Dương đang ngẩn người, Lận Thời Thương đã mở miệng.

Ánh mắt anh quét qua nhãn hiệu trên bao bì, giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua màn đêm: “…Tại sao lại là cái này? Tại sao em lại chọn mì sốt sacha?”

Trong một khoảnh khắc, Khương Dương gần như nghĩ rằng Lận Thời Thương không muốn nghe câu trả lời của cô.

Hoặc, không dám.

Khương Dương do dự một chút, cuối cùng đáp: “Trực giác, trên đường nhìn thấy, không hiểu sao liền cảm thấy cửa hàng này không tệ.”

Cô bưng tô mì đã được gói sẵn, ngồi xuống bên cạnh Lận Thời Thương.

Tư thế ngồi của Khương Dương luôn khác với những cô gái khác, dáng ngồi phóng khoáng khá nổi loạn và lưu manh, thường rất dễ khiến người khác cảm thấy bị áp bức.

Lận Thời Thương ngoài ý muốn không tránh né: “Cái cửa hàng kia cách nơi này khá xa, sao đội trưởng Khương lại đến đó?”

“Bánh Dừa Nhỏ đã đặt ở một cửa hàng bên cạnh Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh, nhưng lại vô tình đặt “nhận tại cửa hàng’” thay vì “giao hàng tận nơi”. Tôi nghĩ rằng nó không xa lắm, vì vậy tôi đã chạy đến đó lấy.”

Khương Dương cười toe toét: “Nếu như không đi chuyến này, tôi cũng tìm không tìm được quán mì tốt như vậy! Không mệt!”

Lận Thời Thương im lặng trong chốc lát.

Giữa đôi lông mày tuấn tú của anh mơ hồ hiện lên một tia hoài niệm: “Đây đúng là một tiệm mì rất ngon, mì hải sản sốt sacha bán ở đó cũng là ngon nhất Nghi Ninh. Bởi vì nó khá gần đại học y tôi học nên tôi đã từng đến đó rất nhiều khi còn học đại học.”

Lận Thời Thương cúi đầu và múc một thìa nước súp.

Trong sương mù mờ mịt, lông mi Lận Thời Thương tựa hồ run rẩy vài cái, trong con ngươi của anh dâng lên một tia âm trầm: “Có thể nói, đối với tôi, nơi đó có rất nhiều kỷ niệm đẹp…”

Giọng nói của anh có chút khó khăn, giống như một tiếng thở dài.

Khương Dương mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó trong gió đêm, giống như mùi sacha. Cô đã ngừng ăn mì, nhưng không nghe thấy tiếng nói tiếp theo, Lận Thời Thương không nói gì nữa.

Anh hơi quay đầu lại, nhìn một màn phía sau: “Đội trưởng Khương phát hiện có vấn đề sao?”

Khương Dương: “Hả?”

Lận Thời Thương lạnh lùng nói: “Lượng máu ở đây quá thấp, đây chắc không phải là hiện trường đầu tiên, mà là hiện trường xử lý thi thể.”

Đối với tình huống mà anh nói, Khương Dương cũng đã phát hiện ra manh mối: “Vì dấu vân tay của Lỗ Quốc Chí đã được tìm thấy trên con dao làm bếp và các đồ vật khác nên tôi tin rằng Lỗ Quốc Chí không nói dối về điểm này. Hắn đúng là người đã phân chia thi thể.”

Nói xong, Khương Dương trầm giọng: “Buổi sáng, việc Lỗ Quốc Chí muốn bỏ trốn cũng rất có ý nghĩa. Rõ ràng là tôi chỉ nhất thời nghĩ ra ý tưởng tìm hắn mà hắn đã sớm chuẩn bị bỏ trốn…”

Nếu Khương Dương và những người khác không đến kịp thời, Lỗ Quốc Chí có thể đã trốn thoát.

Khương Dương nuốt con tôm trong miệng và phân tích: “Từ tình hình hiện tại, chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, cũng là khả năng dễ nghĩ đến nhất, đó là có ai đó trong cục cảnh sát của chúng tôi đã tiết lộ thông tin cho Lỗ Quốc Chí…”

Nhưng cô lập tức lắc đầu và dứt khoát phủ nhận: “Nhưng, chuyện này là không thể!”

“Ồ? Tại sao?” Lận Thời Thương chậm rãi đẩy gọng kính bạc: “Cô tin tưởng cấp dưới vậy sao?”

“Không, không phải vì lý do đó.”

Khương Dương giải thích: “Ngay cả đội phó Trần cũng không có thời gian nghe về kế hoạch của tôi. Những người duy nhất biết về kế hoạch là Tiền Trác, Lâm Diệp Tư và một vài thành viên khác trong đội đã đi chung. Tuy nhiên, họ đã đi cùng tôi cả buổi sáng, không có cơ hội để gửi tin nhắn.”

Lận Thời Thương: “Còn khả năng khác thì sao?”

“Còn có một khả năng là Lỗ Quốc Chí bỏ trốn không phải là trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát.”

Khương Dương đột nhiên trầm giọng xuống, ánh mắt âm trầm: “Hắn đang cố tránh né người khác.”

Đối với Lỗ Quốc Chí, người đó còn đáng sợ hơn nhiều so với cảnh sát! Loại sợ hãi ăn sâu này buộc hắn phải thu dọn hành lý và nhanh chóng rời đi sau khi cảnh sát can thiệp vào vụ án.

Ai có thể khiến hắn hoảng loạn như vậy? Chẳng lẽ là đồng phạm của hắn?

“Trong quá trình điều tra cho thấy Lỗ Quốc Chí đã làm nhiều điều rất mâu thuẫn, tôi không biết liệu có liên quan gì đến người mà hắn đang trốn tránh hay không.”

Khương Dương ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào màn đêm: “Hắn giúp đỡ hung thủ phạm tội, nhưng lại nhiều lần cố gắng khiến cảnh sát chú ý đến vụ án này, nhưng sau khi bị chúng ta bắt giữ, hắn nhất quyết không nói lời nào. Giống như…”

“Hắn có nhược điểm bị hung thủ nắm giữ.”

Trong lúc Khương Dương đang suy nghĩ, Lận Thời Thương tự nhiên tiếp tục với nửa câu sau: “Bởi vì rơi vào tay cảnh sát đồng nghĩa với việc thoát khỏi người mà hắn đang che giấu. Cho nên, nhược điểm này không chỉ là của hắn.”. Truyện Đông Phương

“Đó là điều tôi muốn nói.” Khương Dương gật đầu đồng tình.

Cô chợt cảm thấy người trước mặt hình như rất hiểu mình. Tuy nhiên, với tư cách là chiến hữu trên cùng một mặt trận, đây là một điều tốt.

Khương Dương tiếp tục nói: “Nhưng sau khi chúng tôi nghi ngờ Lỗ Quốc Chí, chúng tôi đã lập tức điều tra các mối quan hệ xã hội của hắn và phát hiện ra rằng các mối quan hệ xã hội của hắn cực kỳ đơn giản, ba mẹ hắn làm nông ở nông thôn, đã qua đời khi hắn đang thụ án, hắn đến đây một mình. Làm việc ở Nghi Ninh, nhưng hắn không có bạn bè vì tính tình ít nói, hắn cũng không tìm bất kỳ người phụ nữ nào.”

Phiêu bạt nơi đất khách, Lỗ Quốc Chí giống như lục bình trôi sông, không liên quan đến bất cứ điều gì.

Điều gì có thể đe dọa hắn?

Khương Dương cau mày suy nghĩ, nhưng cuối cùng không nghĩ được gì. Mọi thứ như sương mù làm mờ mắt, càng lúc càng rối rắm.

Phải mất một lúc lâu Khương Dương mới định thần lại. Cô cầm bát lên, húp vài ngụm mì đã lạnh, nhướng mày nhìn Lận Thời Thương.

“Pháp y Lận, đến lượt anh.”

Cô nói: “Chiều nay khám nghiệm tử thi xong, không lý nào anh không phát hiện ra điều gì, đúng không?”

*

Lận Thời Thương khẽ cười: “Không đến nỗi.”

Trong bóng đêm sâu, giọng nói của anh hơi gợn sóng: “Tôi phát hiện Lỗ Quốc Chí đã thay đổi phương thức phân thây và xử lý thi thể. Sau lần thay đổi này, hắn đã quen với việc giấu xác bằng cách nấu ăn.”

Khương Dương lập tức hỏi: “Vậy trước đây hắn phân thây giấu xác bằng cách gì?”

Tuy nhiên, Lận Thời Thương không trả lời.

Anh chỉ cười nhẹ, ngón trỏ đặt lên môi mỏng, ra hiệu im lặng với Khương Dương: “Nghe này.”

Khương Dương lập tức hiểu ra, nhắm mắt lại.

Dưới bầu trời tĩnh mịch, tiếng người ồn ào dần nhỏ lại. Cô nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của thủy triều tràn vào tai, cũng cảm nhận được không khí ẩm ướt và hơi mặn trong gió.

Đó chính là hơi thở của biển cả!

“Thật không ngờ, tòa nhà đang xây dở này lại gần biển như vậy!” Khương Dương đột nhiên mở mắt ra: “Lúc trước, khi Lỗ Quốc Chí xử lý thi thể, có phải đều ném xuống biển hay không?”

So với quán bar Nghê Hoa, vùng biển bao la vô tận chắc chắn là nơi tốt hơn để vứt xác.

Buộc tảng đá vào thi thể, rồi tìm một chiếc thuyền nhỏ, kéo thi thể ra chỗ nước sâu, ném xuống, thi thể sẽ chìm xuống ngay. Cho dù thỉnh thoảng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn để sóng gió cuốn thi thể vào bờ biển thì cũng không liên quan gì đến nơi này.

“Tôi luôn cảm thấy rằng nơi vứt xác lần này khá kỳ lạ.”

Khương Dương xoa cằm: “Địa điểm cô gái bị bắt và chiếc xe bị đánh cắp tiết lộ khu vực sinh hoạt của những tên tội phạm này là gần quán bar Nghê Hoa. Tuy nhiên, Lỗ Quốc Chí đã chọn đưa cà ri thịt người vào quán bar, điều này hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc “vứt xa chôn gần”.”

Lận Thời Thương: “Hành vi ném xác xuống biển trước đây của hắn mới là bình thường.”

Lỗ Quốc Chí thay đổi địa điểm vứt xác, dường như là điều không thể tưởng tượng nổi. Lẽ ra hắn không nên làm điều đó là vì lợi ích của đám tội phạm nói chung. Trừ khi thủ lĩnh của nhóm tội phạm này đã bị rớt não, mới có thể ra lệnh như vậy cho hắn.

“Thật ra, còn có một điểm đáng nghi về việc Lỗ Quốc Chí bỏ trốn.”

Nghĩ đến đây, Khương Dương không thể không ngậm một cây kẹo mút trong miệng: “Theo lý thuyết, thông tin cảnh sát đã tìm thấy những ngón tay và chiếc răng mà Lỗ Quốc Chí cho vào món cà ri không thể bị truyền đi nhanh như vậy. Việc Lỗ Quốc Chí phân thây và vứt xác là làm theo lệnh, nếu chỉ bởi vì cảnh sát điều tra, hắn hoàn toàn không cần trốn tránh đồng bọn của mình.”

Cô dừng lại một chút, răng cô trượt trên viền tròn của viên kẹo, tạo ra một âm thanh nhỏ: “Trừ phi, đây là quyết định của chính hắn.”

Đối với Lỗ Quốc Chí, người nắm quyền kiểm soát là đồng bọn hắn, điều đó gần như tương đương với việc hắn phải tự mình mạo hiểm.

Đáp án cứ như vậy hiện lên trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của Khương Dương là không thể tin được. Lỗ Quốc Chí là một người làm đầy việc xấu, thậm chí còn từng có tiền án, hắn có thể làm ra loại chuyện vì người khác quên mình sao?

“Điều gì đã khiến hắn thay đổi? Hắn bắt đầu thay đổi từ khi nào?”

Khương Dương tự lẩm bẩm, cũng không nghĩ ra: “Tôi rất tò mò, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì có thể khiến hắn thay đổi?”

Có một tiếng “ba” nhẹ. Lận Thời Thương đặt bát mì nhựa trong tay xuống.

“Đi theo tôi.”

Anh đứng dậy, đi về phía khu giải phẫu ở tầng bảy: “Có lẽ sau khi đội trưởng Khương nghe phát hiện của tôi thì sẽ có đáp án.”

Khi nói đến những phát hiện này, Lận Thời Thương nói rất rõ ràng rành mạch.

“Bốn thi thể này có một điểm chung – ngoại trừ da lưng bị lột ra, tất cả đều bị kéo lê.”

Chỉ vào các đốt ngón tay của thi thể, anh kiên nhẫn nói: “Trước khi Lỗ Quốc Chí phân thây, thi thể đã bị trật rất nhiều khớp, trong đó phần lớn là vết thương sau khi chết, có thể gây ra lúc thi thể bị cương cứng, có người mạnh mẽ kéo thi thể.”

Ánh mắt Khương Dương kiên định: “Không phải cho vào túi vải, vali hay các vật đựng khác sao?”

“Đúng.” Lận Thời Thương thành thật nói: “Mà theo chiều cao của người chết, có thể là cốp xe hoặc một chiếc vali lớn.”

Khi đi qua thi thể gần cầu thang nhất, Lận Thời Thương dừng lại.

“Đây là thi thể chết sớm nhất trong số bốn thi thể, thời điểm tử vong là ngày 16 tháng 4, tức là từ 10 giờ đến 11 giờ đêm của sáu ngày trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play