Người Hai Mặt

Chương 11:


2 tuần

trướctiếp

Vì nhiệm vụ này, Tiền Trác vô tình có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nghe Tiền Trác khoác lác cũng không cảm thấy gì, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy người bị hại kia, Khương Dương mới hiệu rõ vì sao Tạ Hoa vừa mới thoát khỏi nguy hiểm đã vội vã tìm người cứu cô ấy.

Mỹ nhân này, đúng là rất đẹp!

Cho dù khuôn mặt còn vết máu, nhưng khi nạn nhân tên An Uyển ngồi dưới ánh đèn, cô ấy vẫn giống như một món đồ sứ tinh xảo, hoàn mỹ và mỏng manh, khiến người ta có cảm giác muốn che chở.

Khi Khương Dương đến, An Uyển được lấy lời khai.

“… Tôi đã bị bắt đi vào nửa tháng trước. Hôm đó đồng nghiệp tôi tổ chức tiệc tại quán bar Nghê Hoa, tôi đã uống một chút rượu và cảm thấy không khỏe, tôi ra khỏi quán bar Nghê Hoa vào khoảng tám giờ.”

An Uyển khẽ cau mày, ôm ngực nén lại sự sợ hãi: “Không ngờ, mới đi được vài bước, có người bịt miệng tôi từ phía sau và lôi tôi lên xe.”

Những ký ức ác mộng đã giam giữ cô như tù nhân.

Càng nói, vẻ mặt An Uyển càng lo lắng và hoảng hốt. Cô nắm chặt góc váy, thậm chí đến đoạn cuối thì mắt đã ướt đẫm nước mắt.

Lời khai của cô ấy đại khái giống với của Tạ Hoa, về cơ bản chúng cũng giống với đoạn băng ghi hình của camera giám sát.

Nghi ngờ của Khương Dương tiêu tan một chút.

Bây giờ, Khương Dương cần xác nhận một phỏng đoán khác.

“Cô An, cô biết Lỗ Quốc Chí không?” Đôi mắt đen của Khương Dương phản chiếu ánh sáng, giống như hai điểm sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao.

“Lỗ…Quốc Chí?”An Uyển cau mày, như thể đang suy nghĩ kỹ.

Để cô sớm nhớ lại, Khương Dương lấy một bức ảnh của Lỗ Quốc Chí trên điện thoại di động và đưa cho cô ấy xem: “Đây là người đàn ông đó. Cô có biết anh ta không?”

“Ồ… là anh ấy à.”

Nhìn người đàn ông mập mạp và luộm thuộm trong bức ảnh, An Uyển dần có ấn tượng: “Công ty của tôi ở gần quán bar Nghê Hoa, trên đường đi làm thỉnh thoảng tôi có gặp anh ấy đi giao hàng. Anh ấy rất tốt bụng, còn giúp tôi vài lần.”

“Cô thường đến công ty lúc mấy giờ?” Khương Dương hỏi.

An Uyển: “Tám giờ.”

Nghe vậy, Khương Dương khẽ cau mày. Thời gian giao hàng mà quán bar Nghê Hoa quy định là 9:30, tức là tròn một tiếng rưỡi kể từ khi An Uyển đi qua cửa quán bar Nghê Hoa.

Lỗ Quốc Chí gần như không thể gặp An Uyển.

Trừ khi, để gặp An Uyển, Lỗ Quốc Chí sẵn sàng đến quán bar Nghê Hoa sớm hơn một tiếng rưỡi mỗi ngày. Có thể khiến cho hắn làm được chuyện đó, tình cảm nhất định rất mãnh liệt.

Hắn rất thích An Uyển.

Hơn nữa xét thấy hai người này cách biệt một trời một vực nên có thể đây chỉ là tình cảm đơn phương âm thầm

Khương Dương ngay lập tức đưa ra kết luận trong đầu – An Uyển này là điểm yếu của Lỗ Quốc Chí trong tay Cổ Hạo Bằng. Để giữ an toàn cho mạng sống của An Uyển, Lỗ Quốc Chí buộc phải giúp hắn xử lý thi thể.

“Cô cảnh sát, tôi có thể về nhà không?”

An Uyển đang đợi ở bên cạnh không thể chịu đựng được nữa. Cô đưa tay lau đi nước mắt trên má, liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi…Tôi vẫn còn hơi sợ, muốn về nhà.”

Nhìn thấy cô ấy như vậy, Lâm Diệp Tư không thể chịu đựng được.

Đưa khăn giấy, cô nhỏ nhẹ thông báo: “Lấy lời khai xong rồi, cô về được rồi”.

An Uyển mím môi, xoay người rời đi.

Nhưng không ai nhìn thấy, vào lúc cô ấy quay lưng đi, An Uyển nhếch miệng nở một nụ cười nhẹ.

Trong má lúm đồng tiền đó, có một ý cười u ám ẩn giấu.

*

Bây giờ, chỉ còn cách sự thật một bước.

Khoảnh khắc An Uyển bước ra khỏi cổng cục cảnh sát, Khương Dương đột nhiên ngẩng đầu lên. Đêm nay, bóng đêm mãnh liệt, trong nháy mắt, hình ảnh thân hình An Uyển mảnh khảnh đã bị sương đêm bao phủ.

Không biết vì sao, trong lòng Khương Dương lại xuất hiện càng nhiều bí ẩn.

Trong số rất nhiều nạn nhân, tại sao chỉ có An Uyển bị giam giữ riêng? Vì sao hung thủ giữ cô ấy lại nửa tháng? Da lưng bị lột giờ ở đâu? Hung thủ cực kỳ kiêu ngạo, mấy tiếng trước còn khiêu khích cảnh sát, sao đột nhiên lại bỏ trốn…

Trực giác của cô từ việc xử lý các vụ án trong nhiều năm đã nói với Khương Dương rằng tất cả những điều này có thể đều liên quan đến An Uyển.

Người phụ nữ yếu ớt này giống như một tảng băng trôi nổi trên biển, chỉ có một nắm nhỏ sương trắng lộ ra trên mặt biển xanh biếc, xinh đẹp mà vô hại. Tuy nhiên, những gì ẩn dưới mặt nước vẫn chưa được biết.

Thế nhưng, Khương Dương phải biết.

“Tiền Trác, mang thêm vài người đi kiểm tra xem An Uyển nói có đúng hay không.” Khương Dương khoanh tay nói: “Kiểm tra cẩn thận, đặc biệt là cần phải xác minh quan hệ giữa cô ấy và Cổ Hạo Bằng.”

Tiền Trác bối rối gãi đầu: “Nhưng cô ấy không phải vừa nói rằng cô ấy không biết Cổ Hạo Bằng sao?”

“Cô ấy vừa mới nói không quen biết, anh liền tin sao?” Khương Dương không khỏi giật khóe miệng: “Những cô gái mất tích bị Cổ Hạo Bằng bắt đi không lâu sau đều chết, vậy sao hắn lại giữ mạng An Uyển lâu như vậy sao?”

Bị lời nói của cô đánh thức, Tiền Trác vô cùng sợ hãi.

Mặc dù vẫn không tin An Uyển sẽ làm chuyện xấu, nhưng anh cũng nhận ra sai lầm của mình: “Đội trưởng thật sáng suốt! Tôi sẽ lập tức điều tra!”

Lời còn chưa dứt, Tiền Trác đã lao vào công việc như bay.

Lúc này, ngọn đèn cuối cùng trong tòa nhà chung cư cũng đã tắt, Nghi Ninh náo nhiệt đã hoàn toàn biến mất, im lặng như chìm vào giấc ngủ say. Ánh mắt Khương Dương rơi vào trong bóng tối, nhưng đầu óc lại hoàn toàn hướng về vụ án.

“Hung thủ đã được xác định, hung khí giết người đã được tìm thấy …”

Khương Dương cau mày suy nghĩ, từ trong túi áo khoác denim lấy ra một que kẹo, ngón tay chậm rãi xoay xoay: “Còn có cái gì chưa phát hiện? Chúng ta bỏ sót cái gì?”

Cô nên đến hiện trường vụ án một lần nữa.

“Đội trưởng Khương cũng đi đến hiện trường sao?”

Lời nói của Lận Thời Thương ở phía sau gần như vang lên cùng nhịp tim của cô.

Khương Dương quay đầu lại, nhìn thấy gió lướt qua tóc Lận Thời Thương.

Giọng điệu của anh vẫn gần như lạnh lùng, nhưng khi ánh sáng dịu nhẹ từ đỉnh đầu chiếu xuống, sự lạnh lùng này đã biến mất. Con ngươi trong mắt nhất thời lóe lên, dịu dàng hiếm thấy.

Khương Dương gần như có một ảo giác.

Có vẻ như anh không phải vừa mới đến mà đã đứng đó rất lâu.

Thấy Khương Dương không có phản ứng, Lận Thời Thương nhẹ thở dài một hơi, đành phải chủ động mời: “Nếu như đội trưởng Khương không ngại, chúng ta cùng nhau đi được không?”

Ở tiểu khu Liệt Minh, tâm trạng của Khương Dương đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Họ đi thẳng vào phòng ngủ. Những vết máu lốm đốm và bừa bãi ở đây đã được đánh dấu sơ bộ, nhìn thoáng qua có thể rõ ràng là của ai.

Kể từ khi bước vào phòng ngủ, ánh mắt của Lận Thời Thương vẫn chưa từng rời khỏi những vết máu đó.

Hơn nữa, vẻ mặt của anh bình tĩnh lạ thường, giống như những gì anh đang xem không phải là một cảnh giết người đẫm máu và bi thảm, mà là những đồ vật có giá trị nghiên cứu lớn.

Khương Dương chỉ nhìn lướt qua mà đã đoán được tâm tư của anh lúc nào không hay.

“Pháp y Lận muốn dùng vết máu dựng lại hiện trường sao?” Khương Dương mở đèn. Ánh đèn lung linh xua tan bóng tối, đồng thời phản chiếu rõ ràng nụ cười phóng túng trên khóe miệng cô. Trái ngược với hình ảnh truyền thống của một người phụ nữ miền nam dịu dàng.

Lận Thời Thương hơi nhướng mi, liếc nhìn chỗ cô đang đứng, chỉ nghĩ cô không phải nước trắng, mà là rượu vang đỏ mạnh, không cẩn thận sẽ làm bỏng cổ họng người ta.

“Những vết máu này có thể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra ở đây.”

Lận Thời Thương đưa tay chạm nhẹ vào mép vết máu, ánh mắt lướt qua vết máu đã không còn lan rộng trên tường. Tuy nhiên, đầu ngón tay của anh chạm vào một lớp màng mới ngưng tụ trên bề mặt. Thông qua lớp màng máu này, cũng có thể cảm nhận được cảm giác dâng trào bên dưới.

“Vết máu này hình thành ba bốn giờ trước, chắc là máu của Trang Thái Ẩn.” Lận Thời Thương phán đoán.

“Hãy bắt đầu với việc phân tích máu của Trang Thái Ẩn đi.” Khương Dương nhìn vào khu vực máu đông lớn: “Căn cứ theo cách thức giết người trước đây của hung thủ Cổ Hạo Bằng, hầu hết các vết máu khác ở đây đều đã tồn tại hơn 36 giờ, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, e rằng không dễ phán đoán như vậy.”

Lận Thời Thương khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý.

Vết máu mà họ nghiên cứu lúc đầu có hình dạng giống như vết bắn tung tóe. Lận Thời Thương chậm rãi đi theo vết máu bắn tung tóe, cuối cùng vẫn đứng yên trong góc: “Vị trí bắt đầu là ở đây.”

Lận Thời Thương một tay đẩy kính, gọng kính kim loại màu bạc phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo: “Bởi vì gần đây không có vết máu bắn ra từng đợt, mà là một lượng lớn vết máu bắn vào hung thủ khi hắn vung dao, Trang Thái Ẩn Khi bị hung thủ đâm nhiều nhát, có lẽ cô ấy bị mắc kẹt trong một góc, không thể trốn thoát.”

Khương Dương quay đầu lại và đi theo vết máu hình vòng cung suốt quãng đường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp