Thiếp gia quan: là một loại hình phạt xử tử ở thời Trung Quốc cổ đại, sử dụng giấy che phủ lên mặt người chịu hình phạt rồi tưới nước lên, lặp lại liên tục cho đến khi người đó ngạt thở chết thì dừng lại. Phương pháp này nếu mọi người hay xem phim cung đấu sẽ thường xuyên bắt gặp, nó thường được sử dụng để bí mật giết cung nữ và thái giám.
Từ Qua còn chưa ăn cơm xong thì Trịnh Húc đã đến, trong tay còn cầm theo một hộp cơm: “Em đang ăn rồi hả?”
Từ Qua nuốt miếng cơm xuống: “Anh mua cơm cho em à?”
Trịnh Húc đi tới đặt hộp cơm lên bàn: “Ừ, lúc nãy ra ngoài thấy em đang tăng ca nên tiện thể mua cho em.”
“Cám ơn anh.” Từ Qua cười cười: “Em còn đang lo ăn một hộp không đủ no đây.”
Trịnh Húc kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, vắt chân ngả người dựa vào ghế, châm một điếu thuốc: “Lượng cơm em ăn chẳng giống con gái tí nào.”
“Vụ án Tô Lệ xử lý xong rồi?”
“Vẫn chưa.” Trịnh Húc nhả ra một vòng khói, híp mắt nhìn Từ Qua chăm chú: “Anh bỗng phát hiện trông em rất xinh, sao em không để tóc dài?”
Khóe miệng Từ Qua giật giật, vội vàng ăn nốt hộp cơm, rồi mở tiếp hộp cơm mà Trịnh Húc mang tới: “Để tóc dài rất phiền phức, bây giờ anh rảnh lắm à?”
“Không rảnh.” Trịnh Húc bỏ chân xuống đứng lên: “Vốn tối nay định mời em ăn cơm, không ngờ lại có vụ án mới, khi nào có thời gian rảnh anh lại mời em.”
Trịnh Húc mang cho cô chính là ớt xanh xào thịt, Từ Qua không ăn ớt xanh, chỉ chọn thịt ăn nghe vậy không cẩn thận gắp luôn ớt xanh bỏ vào miệng, cô nhíu mày nuốt xuống: “Ăn cơm? Có việc gì vui hả?”
“Em đoán đi? Không phải em biết thuật đọc tâm sao?”
“Em không đoán được.” Từ Qua tập trung lọc ớt xanh: “Hiện giờ vụ án này rất khó giải quyết, không biết lúc nào mới có thời gian rảnh rỗi.”
Ánh mắt Trịnh Húc dừng lại trên người Từ Qua, nhướng mày vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại vang lên, anh dập thuốc lấy điện thoại ra, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Tôi sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, anh quay đầu nhìn Từ Qua: “Anh đi trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Ừm.”
Rất nhanh đã đến ba giờ, Từ Qua sàng lọc không có kết quả gì, cô cầm máy tính đi vào phòng họp, Lục Thịnh còn chưa tới, Từ Qua bấm máy tính nhìn ảnh chụp hiện trường.
“Cô gái này chết thảm quá, hung thủ cũng quá biến thái.” Lưu Dương đến gần nhíu mày nhìn ảnh chụp, nói: “Quả thực không phải người.”
“Nếu là người đã không làm những việc thế này.” Từ Qua nói với giọng thản nhiên, cô không muốn gặp kiểu án mạng này, bởi cô rất dễ hành xử theo cảm tính.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thịnh đi vào, cùng đi với anh còn có pháp y Trần. Lục Thịnh liếc mắt đi đến bên cạnh Từ Qua rồi kéo ghế ngồi xuống.
Từ Qua đột nhiên cảm thấy phòng họp hình như hơi nhỏ, không gian bỗng chật lại.
“Nạn nhân là nữ, hai mươi sáu tuổi, người hơi gầy cao một mét sáu ba, thời gian tử vong khoảng hai mươi ngày.” Pháp y Trần nâng gọng kính, nói như đang được phỏng vấn: “Nguyên nhân cái chết là do cơ quan hô hấp bị ngạt, sau khi chết mới quăng vào nước. Bên ngoài thân thể có vết thương, trước khi chết có khả năng đã bị ngược đãi. Cơ quan sinh dục của nạn nhân bị cắt đứt, cổ tử cung bị nứt, trước khi chết từng bị xâm hại. Trên ngón áp út tay trái có dấu vết đeo nhẫn, cổ tay và cổ chân cũng có vết thương do bị trói. Lưng bị trầy da, móng tay gãy lìa. Chỉ có những điều này, mọi người còn có thắc mắc gì có hãy đến đi Trung tâm Pháp y tìm tôi.”
Pháp y Trần rời đi, Lục Thịnh nhìn Lý Uy: “Các anh có phát hiện gì không?”
“Không có.” Tất cả rác ở hiện trường đều được kiểm tra một lần.
“Lưu Dương, bên trên điểm bị chặn đường là chỗ nào?”
“Phía tây đường Kiến Thiết.” Lưu Dương vội đứng lên mở máy chiếu, đi đến chỉ vào một vị trí nói, “Chỗ này.”
“Vậy hãy kiểm tra tất cả camera giám sát từ phía tây đường Kiến Thiết đến nơi phát hiện thi thể ở công viên Tân Hà.”
Lưu Dương ngốc nghếch há to miệng: “Hả? Tất cả? Vậy còn thời gian?”
“Trong vòng hai mươi lăm ngày gần đây.” Kiểm nghiệm thi thể từ đó suy đoán thời gian tử vong, trong thời gian ngắn tương đối chính xác, nếu thời gian tử vong đã lâu thì sẽ có sai sót.
Chuyện này có phần ngu ngốc, Lưu Dương gãi đầu: “Tôi biết rồi.”
Chứng cứ quá ít, tìm hiểu danh tính của nạn nhân là một công trình lớn. Camera và ghi chép báo án người mất tích là những phương thức điều tra duy nhất có thể sử dụng.
Cuộc họp kết thúc, những người khác đều đã ra ngoài, Từ Qua cầm máy tính định rời đi, Lục Thịnh gọi cô lại: “Cô ở lại đây một lát.”
Từ Qua quay đầu nhìn sang: “Sao vậy?”
“Ngồi đi.”
Lục Thịnh kéo ghế ngồi đối diện Từ Qua, nhìn cô chăm chú: “Cô kiểm tra vẫn chưa có kết quả?”
Từ Qua đẩy máy tính đến trước mặt Lục Thịnh: “Tôi đã kiểm tra báo cáo hai tháng gần đây, cả nước có ba trăm bảy mươi người phù hợp. Có thể tìm được, nhưng cần phải có thời gian.”
“Nạn nhân có thói quen đeo nhẫn.”
“Đúng vậy, tôi cũng chú ý điểm đó, nạn nhân có thể đã kết hôn hoặc là có đối tượng qua lại ổn định.” Từ Qua gõ xuống mặt bàn, nhìn màn hình máy tính: “Nạn nhân không sống một mình, cô ấy mất tích lâu như vậy, chắc chắn có người báo án.”
Lục Thịnh liếc nhìn danh sách, mặt nạn nhân đã trương lên, rất khó để nhìn ra khuôn mặt lúc còn sống từ gương mặt kia. Lục Thịnh đẩy máy tính đẩy trở lại, ngước mắt nhìn thẳng Từ Qua: “Cô có thắc mắc về kết luận của Pháp y Trần à?”
Từ Qua bỗng ngẩng đầu: “Hả?”
“Hử?” Lục Thịnh hơi nhướng mày, âm cuối trầm xuống.
Từ Qua nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, nín thở.
“Lúc nãy cô nhíu mày.” Anh chỉ chỉ Từ Qua: “Có thắc mắc?”
“Chuyện này hả? Có.” Từ Qua vội thu hồi ánh mắt, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nói: “Hung khí giết người là gì? Ngạt thở không khác bịt chết hoặc bóp chết là bao. Nhưng trên mặt và trên cổ của nạn nhân đều không có vết thương, tôi định lát nữa đến xem qua thi thể.”
Lục Thịnh trầm tư, không trả lời, khoảng chừng một phút sau anh đứng lên: “Tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, hung thủ dùng cái gì để giết người. Không cần chờ lát nữa, bây giờ đi sang đó luôn.”
Lục Thịnh sấm rền gió cuốn*, nói xong liền xoay người đi ngay, Từ Qua ôm máy tính bước nhanh theo sau, nói: “Đội trưởng Lục, bây giờ tôi đang lo nạn nhân bị người thân thiết giết chết. Nếu như vậy thì việc tìm ra nguồn gốc của thi thể sẽ khó hơn rất nhiều.”
Sấm rền gió cuốn: nguyên văn là “雷厉风行 – lôi lệ phong hành”, ý chỉ hành động mạnh mẽ, nhanh chóng và dứt khoát.
Mười phút sau bọn họ đến phòng giải phẫu, pháp y Trần nhìn Từ Qua, anh và Từ Qua khá quen thuộc.
“Về phần hung khí, tôi cũng không nghĩ ra lý do.” Pháp y Trần thở dài bất đắc dĩ: “Bằng chứng quá ít.”
Lục Thịnh đang tập trung quan sát mặt nạn nhân, ánh mắt Từ Qua dừng lại ở tay nạn nhân, vừa định thò tay sờ vào.
“Đừng đụng vào.”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên đỉnh đầu, Từ Qua lập tức rụt tay lại, cô nhìn pháp y Trần, pháp y Trần sờ mũi nhún vai: “Đội trưởng Lục nói đúng đấy, tốt nhất đừng chạm vào bề mặt cơ thể.”
Từ Qua tiếp tục quan sát ngón tay của thi thể, một mảng da lớn đã thối rữa trông vô cùng đáng sợ. Viền móng tay dù đã bị tách ra, nhưng bề mặt móng tay vẫn rất chỉnh tề, móng tay có dấu vết mài giũa.
Lục Thịnh đứng thẳng người, quay đầu nói với pháp y Trần: “Có tìm thấy sợi nào trong lỗ mũi và miệng không?”
“Có vài sợi không xác định được, tôi đã đưa đi kiểm tra vẫn chưa có kết quả.”
Lục Thịnh hơi nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra: “Điều tra rõ thành phần sợi sẽ tìm được nguyên nhân dẫn đến tử vong.”
Pháp y Trần: “Tôi không hiểu, người chết không phải bị bịt chết và miệng cũng không bị tổn thương.”
“Thiếp gia quan.” Lục Thịnh nói.
“Cái gì?”
“Bây giờ chỉ cần đợi báo cáo giám định sợi.”
“Thiếp gia quan? Dùng giấy để giết người? Khả năng này không lớn đâu? Cái này nghe thì tưởng dễ nhưng khi thực hiện lại khá rắc rối. Và sao hung thủ lại làm như? Nó không có ý nghĩa.”
Lục Thịnh nói: “Đây là một loại hình phạt xuất hiện vào thời nhà Minh, là một loại tư hình được sử dụng cho những phạm nhân không thể quang minh chính đại dùng luật pháp xét xử. Cần một bước nữa để chứng thực, làm phiền mọi người.”
Pháp y Trần nghe hiểu, nhưng anh không nghĩ hình phạt đó có liên quan đến thi thể: “Tôi cũng mong có thể nhanh chóng rửa sạch oan khuất cho người chết, đây là chức trách của tôi.”
Lục Thịnh cởi bao tay ra quay đầu nhìn Từ Qua, ánh mắt trầm xuống. Từ Qua đang nghiêm túc quan sát thi thể, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống da thịt trắng nõn của Từ Qua, đôi mắt cô sáng ngời trong vắt.
“Từ Qua.”
Từ Qua bị điểm danh, ngẩng đầu nhìn qua, không kịp đề phòng đã chạm mắt với Lục Thịnh: “Đội trưởng Lục?”
Lục Thịnh vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại vang lên.