Vì vậy, bà nội Thịnh không thích người khác đến nhà mượn máy may, số vải vụn đó bà có thể dùng để khâu viền quần áo, hoặc làm nơ buộc tóc cho cháu gái.
Hoặc không thì để dành làm giẻ lau cũng được!
Bây giờ, bà cứ đóng cửa sống cuộc sống của mình, lâu dần mọi người thấy nhà họ Thịnh lúc nào cũng cửa đóng then cài, cũng không đến làm phiền nữa.
Dù sao, họ cũng không đến mức mặt dày đến thế, người ta đóng cửa, ý tứ đã rõ ràng rồi.
Chẳng lẽ còn muốn giở mặt ra, trơ trẽn bám lấy người ta hay sao?
Buổi trưa, Thịnh Vãn Yên mời Ngô Giai Tú ăn một bữa, hai người gọi một con cá kho và một đĩa thịt xào ớt, mỗi người một bát cơm là đủ no.
Tan ca, chồng của Ngô Giai Tú liền cùng đồng nghiệp kéo than đá vào khu nhà tập thể.
Cha Thịnh tan làm về nhìn thấy chồng Ngô Giai Tú liền hiểu, vội vàng về nhà bỏ đồ xuống, phụ giúp một tay.
Bà nội Thịnh nhanh chóng rót hai ly nước đường cho chồng Ngô Giai Tú và người đồng nghiệp.
"Uống nước nghỉ ngơi chút đi!"
Chồng và đồng nghiệp của Ngô Giai Tú vốn đã khát nước, chạy lên chạy xuống chuyển than đá, không mệt mới lạ.
Hai người cũng không khách sáo, vội vàng uống một ngụm lớn, nước ngọt lịm!
Nhìn là biết nhà họ Thịnh thật thà, chất phác, không hề keo kiệt.
Họ cũng từng giúp không ít đồng nghiệp chuyển than đá, vợ người nào tốt bụng thì cho chén nước lọc, không thì chẳng có giọt nước nào.
Thậm chí còn cằn nhằn họ chuyển than đá làm bẩn nhà cửa, nhưng đồng nghiệp với nhau cũng phải nể mặt, chẳng lẽ lại đi chấp nhặt với phụ nữ.
Trong lòng hai người đều có ấn tượng tốt về nhà họ Thịnh, trước khi đi còn nói lần sau cần chuyển than đá sẽ lại tìm.
"Được được, mấy viên kẹo này mang về cho con nít."
Bà nội Thịnh cho mỗi người mười viên kẹo trái cây, cách đối nhân xử thế của bà thật chu đáo.
Than đá là vật dụng cần thiết, kết giao thêm mối quan hệ cũng tốt!
"Thím, không được đâu, cái này quý quá!"
"Cầm lấy đi, hai người vất vả chạy lên chạy xuống, công sức bỏ ra đâu chỉ mấy viên kẹo này."
"Hay là để tôi lấy tiền công cho hai người nhé!"
Bà nội Thịnh giả vờ vào phòng lấy tiền, hai người đàn ông giật mình, vội vàng ngăn cản.
"Thím, đừng mà!"
"Kẹo ngon lắm, con trai tôi thích ăn kẹo."
"Vợ tôi cũng thích ăn kẹo."
Nghe họ nói vậy, bà nội Thịnh mới chịu bỏ qua.
Hai người không từ chối được sự nhiệt tình của bà, đành phải nhận lấy kẹo.
Nhưng trong lòng họ đều tự nhủ lần sau giúp nhà họ Thịnh phải nhiệt tình hơn mới được, nếu không thật có lỗi với tấm lòng của bà.
Thịnh Vãn Yên về đến nhà, than đá đã được chất gọn gàng ở góc phòng khách, mẹ Thịnh dùng một tấm ni lông trong suốt che lại, phía dưới dùng mấy khúc củi chặn cho khỏi bay.
Trong khoảng thời gian này, Thịnh Vãn Yên không phụ lòng mong đợi của mẹ, cô thường xuyên mua vài cân thịt về nhà, mẹ Thịnh nhìn mà vui mừng.
Cuối năm, nhà còn nhiều việc phải dùng đến thịt, nếu không phải ở thành phố, e rằng đám cưới Thịnh Vãn Trạch phải mua cả nửa con lợn.
May mà ở thành phố, gia đình tiết kiệm được một khoản kha khá, cũng không phải lo lắng chuyện mua thịt.
"Còn hơn hai tháng nữa anh con cưới vợ, mẹ cũng yên tâm được một nửa."
Còn một nửa còn lại ở đâu, ánh mắt mẹ Thịnh nhìn cô đã nói lên tất cả.
Thịnh Vãn Yên quay mặt đi, mẹ cô từ khi biết chuyện cô và Cố Đình Kiêu hẹn hò liền bóng gió giục cưới.
Nhưng cô cũng hiểu, năm nay cô đã 21 tuổi, ở thời đại này có thể coi là gái "ế" rồi.
Thời đại này, con gái 17,18 tuổi đã lấy chồng, hơn nữa chuyện hôn nhân đều do cha mẹ sắp đặt.
Còn cô, mọi chuyện đều do bản thân tự quyết định, Thịnh Vãn Yên biết mình may mắn.
Ít nhất cô không phải gả vào một gia đình rắc rối, nếu không thì bây giờ cô vẫn còn đang phải đương đầu với đủ thứ chuyện.
"Mẹ, chuyện hôn nhân là chuyện cả đời, cứ để thuận theo tự nhiên."
Hiện tại cô thật sự chưa có ý định kết hôn, ít nhất cô phải tìm hiểu Cố Đình Kiêu thêm một, hai năm nữa.
Hơn nữa, Cố Đình Kiêu còn đang trong quân ngũ, bình thường không có thời gian ở bên cô, cô không muốn vội vàng kết hôn như vậy.
Cô muốn chắc chắn rằng liệu đối phương có cùng chung chí hướng với mình hay không, sau đó mới có thể tính đến chuyện lâu dài.