Ngô Giai Tú thường xuyên rủ cô đi nhặt củi, sợ đến mùa đông không có đủ củi để dùng.

"Được chứ."

Thịnh Vãn Yên cũng muốn đi, cô còn đang mong mùa đông năm nay có thể tắm rửa thường xuyên, nếu không được thì cũng phải lau người, vệ sinh sạch sẽ.

Phụ nữ chúng ta không thể lơ là chuyện này, nhất là không thể để bị nhiễm khuẩn.

Thời buổi này việc tuyên truyền những kiến thức này vẫn còn hạn chế nên nhiều chị em phụ nữ thường không chú ý đến.

"Tôi cũng đi với các cậu."

Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Ngưu Phương Lệ lập tức ngỏ ý muốn tham gia, đúng lúc nhà cô cũng đang cần củi.

Người đông sức dài, sau khi nhặt đủ phần của mình, mọi người có thể giúp cô ấy nhặt thêm một ít nữa.

Hơn nữa, Thịnh Vãn Yên lại có xe đạp, có thể giúp cô chở củi về nhà.

"Chị Phương Lệ, chúng ta đến khu vực nhà máy thép cơ."

"Hả? Sao lại xa vậy?"

Nhà của Ngưu Phương Lệ cách đó khá xa, đi bộ cũng phải mất hơn nửa tiếng.

Cô ta cứ tưởng mọi người sẽ nhặt ở khu vực sau nhà máy bông chứ, không ngờ lại phải đi xa đến vậy.

"Đúng rồi, nhà Vãn Yên ở gần đó mà. Chồng tôi làm ở nhà máy than bên cạnh nhà máy thép, tan làm có thể tiện đường ghé qua chở về luôn."

Nghe xong Ngưu Phương Lệ cười gượng, xa như vậy, lũ trẻ ở nhà còn đang chờ cơm.

"Vậy tôi không đi cùng các cậu nữa. Tôi nhặt tạm ở khu vực dưới chân núi này một ít để về nấu cơm."

"Vậy lần sau rảnh rỗi chúng ta cùng đi."

Nghe Ngô Giai Tú nói vậy, Ngưu Phương Lệ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết.

Thịnh Vãn Yên thầm bái phục Ngô Giai Tú, ai đời bình thường lại đi bộ quãng đường hơn nửa tiếng chỉ để nhặt củi cơ chứ.

Chuyện này thật vô lý!

Thịnh Vãn Yên thừa biết Ngưu Phương Lệ đang toan tính điều gì, cô cũng chẳng muốn đôi co làm gì, chỉ cần cô ta không gây chuyện, giữ hòa khí trong công việc là được.

Hiện tại cô đã làm ở đây được 3 tháng, những câu khẩu hiệu, tuyên truyền hàng tháng của cô đều được chủ nhiệm Lý đánh giá cao, xem như là cánh tay đắc lực của chủ nhiệm.

Mọi người đều thấy rõ năng lực của Thịnh Vãn Yên hơn hẳn những nhân viên cũ khác.

Bây giờ ai cũng hiểu rõ nên đắc tội với ai, không nên đắc tội với ai.

Cho dù có nhiều năm kinh nghiệm đến đâu cũng không bằng một câu nói của người được sếp tin tưởng, đến lúc bị mất việc lúc nào cũng không hay.

Ngưu Phương Lệ sống đến chừng tuổi này cũng hiểu rõ đạo lý nên chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Tan làm, Thịnh Vãn Yên chở Ngô Giai Tú đến chân núi, sau đó quay về khu nhà tập thể cất xe, vào nhà bỏ túi vải xuống rồi cầm dây ra ngoài.

"Để đó, lát nữa bà bảo bố cháu mang vào cho."

Bà nội Thịnh biết cô đi nhặt củi nên không khỏi dặn dò vài câu.

"Vâng ạ."

Thịnh Vãn Yên đi đến chỗ Ngô Giai Tú, hai người thấy gì nhặt nấy, miễn là củi thì đều dùng được.

Hàng tháng, mỗi hộ gia đình đều được phát một số phiếu than cố định. Những viên than này thường được mua về dự trữ để dùng cho mùa đông, còn mùa hè thì mọi người đều dùng củi để nấu nướng.

Nhà họ Thịnh cũng không ngoại lệ, dù sao củi cũng rất tốn diện tích, may mà phòng khách nhà cô khá rộng rãi, nếu không thì việc dự trữ củi cho mùa đông cũng là một vấn đề nan giải.

Thịnh Vãn Yên nhặt được khá nhiều củi. Dù sao trong thành phố cũng không giống như ở nông thôn, nhà nào cũng chỉ có thể dựa vào củi để sưởi ấm.

Than đá và lò than là những thứ mà người dân ở đây không dám mơ tưởng, bởi vì chúng đều cần phải dùng tiền và phiếu để mua.

Đã có sẵn đồ miễn phí, ai lại bỏ tiền ra mua chứ?

cha Thịnh đã đi đi về về vài lần để giúp cô mang củi về nhà. Thịnh Vãn Yên nhìn đồng hồ, thấy cũng muộn rồi nên không tiếp tục nhặt nữa. Mẹ cô chắc cũng sắp nấu cơm xong rồi.

Chồng của Ngô Giai Tú cũng đến giúp cô ấy mang củi về. Thấy Thịnh Vãn Yên chuẩn bị ra về, Ngô Giai Tú vội vàng hỏi xem có cách nào mua giúp cô ấy 20 cân thịt lợn hay không. Lần trước, cô ấy tuy mua được nửa con lợn từ Thịnh Vãn Yên nhưng đó là để mang về nhà mẹ đẻ.

Nhà cô cũng cần phải ăn thịt, phải bồi bổ cho chồng chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play