Hơn nữa ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy đường xương hàm góc cạnh của anh.

Cố Đình Kiêu quả thật là kiểu người càng nhìn càng thu hút, các đường nét trên khuôn mặt kết hợp hài hòa, nam tính, mạnh mẽ chứ không hề mang lại cảm giác nữ tính như những anh chàng đẹp mã thời nay.

Sự mạnh mẽ toát ra từ khí chất, không khiến người ta cảm thấy nhàm chán, đó là một người đàn ông có sức hấp dẫn riêng.

Đây là lần đầu tiên Cố Đình Kiêu ôm một cô gái, hương thơm tự nhiên trên người Thịnh Vãn Yên cùng cảm giác mềm mại khiến anh như mất trí.

Cố Đình Kiêu không dám dùng sức nhiều, anh luôn có cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút thôi là có thể khiến cô vỡ vụn.

Anh chỉ có thể nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô truyền sang.

Hai người không nói gì, im lặng ôm nhau một lúc lâu mới buông ra, Thịnh Vãn Yên trả lại tiền cho anh.

Cô cầm số tiền này cảm thấy nóng tay, hơn nữa nghe ý của Cố Đình Kiêu là nhà anh vẫn chưa chia nhà, phải đợi anh kết hôn mới được ở riêng.

Nghĩa là hiện tại tiền lương của anh đều phải nộp cho gia đình, nếu vì yêu đương mà đưa hết cho cô.

Nếu nhà họ Cố biết được, không biết sẽ nghĩ thế nào về cô.

Cô là người yêu của Cố Đình Kiêu, nhưng cũng không thể khiến gia đình anh bất hòa.

"Anh gửi về nhà đi, em có tiền."

Nghe vậy, trong lòng Cố Đình Kiêu có chút sốt ruột, cô không nhận tiền của anh, vậy anh là đàn ông có tác dụng gì nữa.

Là đàn ông mà không có chút giá trị gì cả, thì còn gọi là đàn ông sao!

"Sau này mỗi tháng anh sẽ gửi một nửa tiền cho em."

"Anh trai và em trai anh khi yêu đương cũng đều như vậy, một nửa đưa cho vợ tương lai, một nửa còn lại đưa cho gia đình."

"Nhà anh đều không ý kiến gì, rất công bằng."

Nghe vậy, Thịnh Vãn Yên mới thở phào nhẹ nhõm, nếu mới yêu nhau mà đã bị mang tiếng là phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, thì cô chết mất.

Thịnh Vãn Yên vẫn đưa lại toàn bộ số tiền cho anh, dù sao tháng này anh vẫn phải nộp tiền cho gia đình.

Hơn nữa, trên đường về quân đội cũng cần chi tiêu rất nhiều thứ, nào là tiền xe, tiền ăn, chẳng phải đều cần tiền sao?

"Tháng này anh cứ cầm lấy, tháng sau tính tiếp."

Thái độ của Thịnh Vãn Yên rất kiên quyết, Cố Đình Kiêu cũng không từ chối, dù sao khi về đến đơn vị, mỗi tháng anh đều sẽ gửi tiền và thư cho cô.

Anh không có lý do gì để người con gái mình yêu không nhận được gì, ở Dung Thành chờ đợi.

"Được, nghe em."

Vợ tương lai nói gì thì nghe nấy, anh tuyệt đối tôn trọng mọi ý kiến của Thịnh Vãn Yên.

Cố Đình Kiêu đưa địa chỉ đơn vị đã viết sẵn cho Thịnh Vãn Yên, đồng thời cam đoan chỉ cần không phải ra ngoài làm nhiệm vụ, anh sẽ viết thư cho cô.

Thịnh Vãn Yên gật đầu: "Em sẽ hồi âm."

Cố Đình Kiêu nghe vậy mới yên tâm, nhìn đồng hồ, đã đến lúc anh phải rời đi.

"Anh... phải đi rồi."

Buổi chiều Thịnh Vãn Yên còn phải đi làm, Cố Đình Kiêu lại phải đi gấp gáp, cô không kịp chuẩn bị gì cả.

Cố Đình Kiêu tiễn Thịnh Vãn Yên về đến nhà máy, cô không thích chia ly, chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng anh khuất xa dần rồi mới quay người rời đi.

Cố Đình Kiêu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất xa, lúc này mới sải bước đi tìm đồng đội.

Họ vừa mới xác nhận quan hệ đã phải đối mặt với hiện thực chia xa, nhưng cả hai đều sẽ nỗ lực, cùng nhau cố gắng.

Thịnh Vãn Yên trở lại Ban Tuyên giáo, cô có chút ngẩn ngơ, không ngờ cô cũng có ngày trở thành bông hoa có chủ.

"Yên Nhi, em đang nghĩ gì vậy?"

"Yên Nhi?"

Ngô Giai Tú gọi cô mấy tiếng liền, lúc này Thịnh Vãn Yên mới hoàn hồn.

"Hả?"

"Yên Nhi, gọi em mấy tiếng rồi mà không thấy trả lời, em đang nghĩ gì thế?"

Ngô Giai Tú nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, mấy ngày nay, buổi trưa nào Thịnh Vãn Yên cũng ra ngoài ăn cơm, chắc chắn là có chuyện rồi.

"Chị Giai Tú... Em đang suy nghĩ một chút việc."

Thịnh Vãn Yên ngượng ngùng lấy đồ đan len ra, Ngô Giai Tú nhìn cô với vẻ mặt "chị hiểu mà".

Thịnh Vãn Yên càng thêm lúng túng...

Tối hôm đó, Thịnh Vãn Yên cầm đồ của Cố Đình Kiêu về nhà, mẹ Thịnh vừa nhìn đã nhận ra, bà gọi cô vào phòng hỏi chuyện.

"Đồ đó Tiểu Cố đưa à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play