"Có phải chị Phương Lệ tìm cậu không?"

Thịnh Vãn Yên gật đầu, Ngô Giai Tú nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là vậy".

"Sáng sớm nay chị ta cũng tìm tôi, dò hỏi chuyện giao dịch của chúng ta đấy."

"Bị tôi lảng tránh cho qua chuyện."

Nghe vậy, trong lòng Thịnh Vãn Yên không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, trước đây cô không nhìn ra Ngưu Phương Lệ lại là người thích dò hỏi đến cùng như vậy.

Bây giờ mới được chứng kiến, người này thật đa nghi.

"Chị Phương Lệ người này rất..."

Ngô Giai Tú nhìn xung quanh, hạ giọng kể cho cô nghe vài câu chuyện cũ.

"Tôi nghe mọi người trong khu tập thể nói, chị Phương Lệ sinh được hai trai hai gái, rất là trọng nam khinh nữ, ngày nào cũng đánh chửi con gái."

"Cả khu tập thể đều có thể nghe thấy tiếng chị ta mắng chửi."

"Con gái lớn của bà ta 12 tuổi rồi mà không cho con bé đi học."

"Ngày nào cũng bắt con bé ở nhà làm việc nhà, chăm sóc hai đứa em trai."

"Con gái thứ hai mới 10 tuổi cũng phải ở nhà rửa bát, lau nhà, chỉ cho ăn một miếng cơm cho khỏi chết đói."

"Nghe nói hai đứa con gái thì gầy trơ xương, còn hai đứa con trai thì béo ục ịch."

Nghe Ngô Giai Tú kể chuyện, Thịnh Vãn Yên thầm hiểu rõ, dù sao thì nhìn tướng mạo của Ngưu Phương Lệ cũng đủ biết chị ta là người cay nghiệt.

Chỉ là cô mới đến đây, không thể tự chuốc phiền phức vào mình, ai biết được lúc nào sẽ bị người ta hãm hại.

"Sau này chúng ta cứ nói chuyện công việc ở trong nhà máy là được."

"Có chuyện gì thì tan ca rồi hẵng nói."

Ngô Giai Tú nghe vậy liền gật đầu, ở trong nhà máy vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, lỡ như bị nắm thóp thì mất việc như chơi.

Thịnh Vãn Yên trở về văn phòng tiếp tục đan áo len, đan được một lúc thì chủ nhiệm Lý yêu cầu mọi người nộp câu khẩu hiệu tuyên truyền đã viết.

Chủ nhiệm Lý ngồi trên bàn làm việc bắt đầu đọc, ông ta lựa chọn ra mười câu mà mình cho là hay nhất.

Trong số những câu khẩu hiệu của Thịnh Vãn Yên, cả bốn câu đều được chọn, được dán lên bảng tuyên truyền.

Mọi người biết chuyện, ánh mắt nhìn cô cũng có chút thay đổi, Thịnh Vãn Yên mới đến đây có nửa tháng, vậy mà hai lần đều nổi bật.

Những người khác chỉ được chọn một hai câu, còn cô một mình được chọn đến bốn câu.

"Mọi người hãy noi gương đồng chí Thịnh Vãn Yên, người trẻ tuổi thì nên như vậy, phải biết suy nghĩ, biết đổi mới."

Chủ nhiệm Lý vô cùng hài lòng, những câu khẩu hiệu trước đây, lần nào cũng chỉ có bấy nhiêu câu, chẳng có gì mới mẻ.

Nhìn những câu khẩu hiệu của đồng chí Thịnh Vãn Yên lần này xem, thật là có văn hóa, thật là... có sức thôi miên lòng người...

À à!

Thật là có sức khích lệ lòng người!

Thịnh Vãn Yên chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, vị chủ nhiệm Lý này thật biết cách khiến cô trở thành đối tượng bị ghen ghét.

"Được rồi, mọi người mau chóng tản ra, đi dán bảng thông báo trong nhà máy đi."

Trong nhà máy có tổng cộng 5 bảng thông báo, lần lượt ở trước cửa nhà ăn, trước cửa bộ phận kỹ thuật, trước cửa tòa nhà văn phòng của giám đốc, trước cổng nhà máy và trước cửa phân xưởng.

Thịnh Vãn Yên đi dán bảng thông báo ở tòa nhà văn phòng của giám đốc, nơi đây là văn phòng và phòng họp của các lãnh đạo, tổng cộng có hai tầng.

Thịnh Vãn Yên nhanh chóng dán xong, cô dán rất cẩn thận, đảm bảo không có gì sơ suất rồi mới rời đi.

Lãnh đạo nhà máy tan ca đi ngang qua, nhìn thấy bảng thông báo đã được thay mới, liền cố ý dừng lại xem một lúc, sau khi xem xong, ông ta hài lòng gật gật đầu.

Thịnh Vãn Yên đạp xe tan ca, nhìn thấy Ngô Giai Tú, cô liền tiện thể chở cô ấy một đoạn.

Đến ngã ba, Ngô Giai Tú xuống xe đi bộ về nhà, tuy nhà cô ấy và Thịnh Vãn Yên ở hai hướng khác nhau, nhưng đoạn đường trước khi đến ngã ba cũng mất khoảng mười phút.

Thịnh Vãn Yên chở cô ấy, chưa đến ba phút đã đến ngã ba, vừa vặn tiết kiệm được mười phút, cô có thể nhanh chóng về nhà nấu cơm.

"Vãn Yên, hay là sau này chúng ta giao dịch ở ngã ba này nhé?"

Thịnh Vãn Yên gật đầu, nơi này an toàn hơn so với gần nhà máy, sẽ không bị Ngưu Phương Lệ theo dõi.

"Được."

"À đúng rồi, cậu có cách nào kiếm thịt không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play