Làm mẹ, ai mà chẳng suy nghĩ cho con cái, có Thịnh Vãn Yên hỗ trợ, tốc độ của mẹ Thịnh rất nhanh, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.
Mùi thịt thơm phức khiến cho mọi người trong khu tập thể phải đỏ mắt ghen tị, dù trong lòng có khó chịu đến mấy cũng đành chịu.
Hôm nay nhà họ Thịnh có nhà thông gia đến chơi, con trai nhà người ta lại làm lớn trong quân đội, không biết lần này về đã mang theo bao nhiêu thứ tốt, ăn chút thịt cũng là chuyện thường.
Chỉ là ba ngày hai bữa lại được ăn thịt, ai mà chịu cho nổi sự phân biệt đối xử này.
"Bà ơi, cháu muốn ăn thịt."
"Bà, cháu cũng muốn."
Đám trẻ con trong khu tập thể không nhịn nổi nữa, chạy đến làm nũng với bà mình.
Lúc này, nhà bà Lý vốn không ưa gì nhà họ Thịnh, ngửi thấy mùi thịt thơm phức bốc lên như có ai moi gan moi ruột mình.
Lấy được cô con dâu nhà quê mà cũng chịu chi như vậy, nhà họ Thịnh đúng là có tiền mà hoang phí.
Nhưng nhìn đứa cháu trai yêu quý nhất của mình thèm thuồng muốn được ăn thịt, bà không khỏi mềm lòng.
"Cháu ngoan, ngày mai bà dẫn cháu đi mua bánh bao thịt nhé!"
Cẩu Đản năm nay 10 tuổi, nghe nói phải đợi đến ngày mai mới được ăn, lập tức dỗi hờn.
"Bà ơi, cháu muốn ăn bây giờ cơ, bây giờ cơ!"
Bà Lý bị cậu cháu trai vòi vĩnh không có cách nào khác, đành phải luộc cho nó một quả trứng gà, vào trong bếp để cho nó ăn riêng.
Mấy đứa cháu khác nhìn thấy cũng thèm thuồng, bà Lý cũng thiên vị đứa cháu trai này hơn, lại luộc thêm một quả nữa, chia cho hai đứa cháu trai còn lại mỗi đứa một nửa.
Trong lòng bà Lý càng thêm thiên vị đứa cháu đích tôn này, sau này nó chính là người sẽ chăm sóc bà lúc về già.
Nhưng mấy đứa cháu gái thì không được hưởng đặc ân như vậy, chỉ biết nhìn đám con trai trong nhà được ăn.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đám con gái ranh các ngươi có tư cách gì mà ăn? Quần áo giặt xong chưa hả?"
Bà Lý mắng xơi xơi, mấy đứa cháu gái nhà họ Lý sợ hãi vội vàng chạy đi làm việc.
Thịnh Vãn Trạch lái xe quân đội đến khu tập thể, lập tức các bà các cô trong xóm túa ra.
Tai của những người này thính như tai chó, chỉ một chút động tĩnh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Vừa ra đến hành lang nhìn thấy xe hơi là họ đã vô cùng phấn khích.
"Trời ơi, con dâu tương lai nhà họ Thịnh đến rồi kìa, lại còn đi xe quân đội nữa chứ!"
"Bà xem kìa, hai cô gái kia mặc váy terylene đấy à? Còn người đàn ông cao to đứng cạnh kia, người phụ nữ đi cùng nữa, quần áo trên người không một miếng vá nào, nhìn là biết không phải người thường rồi."
Phan Nguyệt cùng bố mẹ và chị gái vừa xuống xe đã nhìn thấy những cái đầu lấp ló ở hành lang phía trên.
Nhìn thấy các bà các cô đang xầm xì bàn tán về mình, Phan Nguyệt chỉ biết gượng cười.
"Bác trai, bác gái, chị cả, Tiểu Nguyệt, chúng ta lên lầu thôi."
Nghe vậy, mẹ Phan đi vào khoang xe lấy quà, hai cô con gái vội vàng giúp đỡ.
Chị cả nhà họ Phan, Phan Tinh, đang mang thai tháng thứ ba, không phải đi làm nên đã tranh thủ đi cùng Phan Nguyệt.
Có chị gái ở bên cạnh, Phan Nguyệt cũng đỡ căng thẳng hơn, có thể tâm sự được đôi điều.
"Đi thôi, vào nhà nào."
Nhìn thấy mọi người xung quanh đang hóng chuyện, mẹ Phan cũng đoán được phần nào, dù sao thì ở thời đại này, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng khiến người ta tò mò.
Thịnh Vãn Trạch nhận đồ từ tay Phan Nguyệt và Phan Tinh, người thì đang mang thai, người thì là vợ tương lai của mình, anh không thể để họ phải động tay.
Cha Phan đi phía sau, thấy hành động của Thịnh Vãn Trạch liền lặng lẽ gật đầu.
Là cấp dưới của mình, Thịnh Vãn Trạch thế nào ông đều rõ, gả con gái cho anh, ông hoàn toàn yên tâm.
Đồ trong tay bị Thịnh Vãn Trạch cầm lấy, Phan Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, dìu Phan Tinh lên lầu.
Đến cửa nhà họ Thịnh, Phan Nguyệt không khỏi hồi hộp, bàn tay dìu Phan Tinh cũng siết chặt hơn, Phan Tinh vỗ nhẹ tay cô trấn an.
"Ông bà, cha mẹ, em gái, nhà gái đến rồi!"
Giọng Thịnh Vãn Trạch rất to, hàng xóm xung quanh nghe thấy liền tò mò chạy ra xem. Mẹ Thịnh vừa thay quần áo xong đã nghe thấy tiếng con trai, vội vàng chạy ra mở cửa.