Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Lăn Lộn Ăn Dưa Sống Qua Ngày

Chương 47:


3 tuần

trướctiếp

 

"Ôi trời, thật sao?"

"Nhà ở đâu vậy? Công nhân à?"

Mẹ Thịnh không muốn nói thêm, đó là chuyện riêng của con dâu tương lai, bà không muốn lấy ra làm đề tài bàn tán.

Bà Lý nghe thấy liền khinh bỉ: "Tôi xem chắc là ở quê lên."

Mẹ Thịnh mặc kệ bà ta, cầm đồ lên lầu, ngày mai con dâu tương lai đến, mọi người nhìn là biết ngay.

Cứ để bà ta nằm mơ ban ngày đi, chứ tức chết thì khổ.

Thịnh Vãn Yên nén cười đi theo, mẹ cô đôi khi thật là "ác" ghê.

Hai mẹ con về nhà, cất đồ đã mua, Thịnh Vãn Yên xử lý lòng lợn.

Cả nhà nhìn thấy liền nhăn mặt, hôi quá!

May mà mọi người đều đứng xa bếp, trong nhà còn ít bột, Thịnh Vãn Yên đổ ra một ít, bắt đầu bóp lòng lợn.

Càng bóp mùi càng nồng, may mà nhà nào cũng đang nấu ăn, át đi mùi hôi này.

Thịnh Vãn Yên bóp nửa tiếng mới rửa sạch, mẹ Thịnh đi vào ngửi ngửi, thấy hết mùi lòng lợn, liền tò mò.

"Cái này thật sự ăn được sao?"

Mẹ Thịnh vẫn còn nghi ngờ, Thịnh Vãn Yên vừa cắt lòng, vừa trả lời.

"Ăn được ạ, xào với ớt là ngon nhất."

"Sao con khử mùi được vậy?"

"Dùng bột bóp, bóp một lúc lại rửa, làm vậy là hết mùi."

Mẹ Thịnh nghe xong liền dừng tay rửa rau, đi tìm gói bột.

Thấy gói bột vơi đi quá nửa, mẹ Thịnh bực bội.

"Thịnh Vãn Yên! Lần nào nấu cơm con cũng lãng phí đồ của mẹ."

Thịnh Vãn Yên nhún vai, bắt đầu giảng giải đạo lý, truyền bá tư tưởng mới cho mẹ.

"Mẹ, sống trên đời là phải hưởng thụ."

Mẹ Thịnh nghe vậy càng tức, chỉ tay vào Thịnh Vãn Yên run lên.

"Con dùng bột của mẹ thì hưởng thụ, mẹ mất bột thì có hưởng thụ được không? Hả?"

"Lát mẹ ăn là hưởng thụ ngay."

"Thế lúc mẹ xếp hàng mua có hưởng thụ được không?"

Thịnh Vãn Yên mím môi, cúi đầu cắt lòng, câu hỏi này của mẹ Thịnh khiến cô cứng họng.

Hai ông bà Thịnh nghe hai mẹ con tranh luận cười ngặt nghẽo.

Cuộc sống thật thú vị, Yên Nhi càng ngày càng hoạt bát.

Mẹ Thịnh bực bội bỏ về phòng, cha Thịnh đi làm việc về không thấy vợ đâu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

"Con gái, mẹ con đâu?"

"Trong phòng ạ."

"Giận à?"

"Vâng."

"Con chọc mẹ à?"

Thịnh Vãn Yên ngẩng đầu nhìn bố: "Do bột đấy ạ."

cha Thịnh lập tức hiểu ý, ra dấu "bố hiểu rồi", sau đó vào phòng dỗ vợ.

Thịnh Vãn Yên phi tỏi ớt xào lòng, mùi thơm ngào ngạt.

Mẹ Thịnh ở trong phòng ngửi thấy liền nuốt nước miếng, cái món này thơm thật đấy.

"Vợ ơi, chắc chắn là lòng lợn con gái làm đấy, anh thấy nó lấy ớt khô em phơi ra."

Mẹ Thịnh nghe vậy không nhịn được, liền ra bếp phụ nấu cơm, nhưng vẫn làm mặt lạnh với Thịnh Vãn Yên.

Lúc ăn cơm, mẹ Thịnh liếc Thịnh Vãn Yên, Thịnh Vãn Yên gắp cho bà hai miếng lòng.

Thịnh Vãn Yên hiểu ý mẹ mình, bà đang muốn cô chủ động làm lành, chỉ cần cô làm vậy là bà sẽ xuống nước.

Thế là hai mẹ con làm hòa, mẹ Thịnh gắp miếng lòng bỏ vào miệng, hương vị đậm đà khiến bà thích mê.

"Ngon quá!"

Thịnh Vãn Trạch ăn một miếng, lập tức bị món ăn chinh phục, món này làm mồi nhắm rượu thì tuyệt.

Ông nội Thịnh cũng nghĩ vậy, liền lấy rượu ra.

Số rượu Thịnh Vãn Trạch mang về, hôm Cố Đình Kiêu đến đã uống hết một nửa, số còn lại để dành hôm nay tiếp thông gia.

Bà nội Thịnh là tay sành rượu, trước kia từng làm ở nhà máy rượu, ông nội Thịnh lúc trẻ từng đi đánh giặc.

Ông bị tài nghệ nấu rượu của bà chinh phục, nên đã theo đuổi quyết liệt, cuối cùng rước được bà về dinh.

Thịnh Vãn Trạch ăn xong, rất biết ý đi rửa bát, mẹ Thịnh cũng thấy thoải mái.

"Yên Nhi, bà làm cho con hai cái váy này, con thử xem."

Bà nội Thịnh đưa hai chiếc váy cho cô, đây là bà rảnh rỗi làm cho cô hai ngày nay.

Váy có màu xanh đậm, cổ tròn, eo hơi thắt, chiều dài đến đầu gối.

Đây là váy bà nội Thịnh may theo kiểu dáng mới bên thành phố Hải cho cô, trên đường cũng có một vài cô gái trẻ đang mặc.

Thịnh Vãn Yên vào phòng thử một chút, quả thật tuy chỉ có một màu nhưng kiểu dáng đơn giản, ở thời đại nào cũng không lỗi thời.

Eo hơi thắt lại nhưng không hề tạo cảm giác béo lùn, Thịnh Vãn Yên cao ráo, dáng người đẹp, mặc chiếc váy này lên không hề có vẻ gì là kém thu hút.

Thịnh Vãn Yên mặc xong đi ra, bà nội Thịnh nhìn trái nhìn phải, xác định vừa người mới yên tâm.

"Không tồi, bà biết ngay là cháu mặc đẹp mà."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp