Cha Thịnh nghe mẹ Thịnh cằn nhằn hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng hiểu ra nguồn cơn sự việc.
"Nhà họ Trần trên lầu à?"
"Chứ còn ai vào đây nữa, bây giờ trong khu tập thể này, còn nhà nào họ Trần có con trai chưa kết hôn nữa đâu."
Mẹ Thịnh càng nghĩ càng tức, vợ chồng bà làm lụng vất vả chạy vạy khắp nơi mới xin được việc cho con gái.
Nào ngờ con bé còn chưa đi làm được mấy ngày đã bị kẻ khác nhòm ngó.
Bà ta ngồi cách mấy tầng lầu còn nghe thấy tiếng bàn tính kêu chan chát ấy.
"Thôi nào bà xã, bà đừng giận nữa, mai tôi đi làm sẽ nói chuyện phải trái với ông Trần."
"Đừng nóng giận ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng đâu."
Cha Thịnh không ngừng dỗ dành mẹ Thịnh, bà hít một hơi thật sâu, mãi mới bình tĩnh lại được.
"Cứ chờ xem, nhà họ Trần ấy nói trước mặt bố mẹ không được, kiểu gì cũng sẽ tìm đến chúng ta."
Quả nhiên mẹ Thịnh suy đoán không sai, hôm sau, đúng lúc cha Trần ăn cơm trưa thì ông ta tìm cha Thịnh để nói chuyện này.
Cha Thịnh không thèm để ý đến ông ta, nhưng cha Trần cứ bám riết lấy không buông.
"Này ông Thịnh, ông xem chuyện tôi nói với ông..."
"Con gái tôi tự do yêu đương, không làm mấy chuyện như thế này đâu."
Cha Trần thấy ông từ chối thẳng thừng, không chừa chút mặt mũi nào, trong lòng có chút khó chịu.
Đều là đồng nghiệp với nhau, con gái gả đến nhà ông ta cũng tốt hơn là để người khác hưởng lợi chứ?
"Này ông Thịnh, chuyện hôn nhân đại sự xưa nay đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy."
"Hơn nữa ông cũng biết rõ gia cảnh nhà tôi thế nào, con gái ông gả đến đây chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức gì đâu."
Chính vì biết rõ gia cảnh nên mới không gả đến đó để chịu ấm ức đấy!
"Đồng chí Trần à, bây giờ là thời đại mới rồi, đừng lôi cái lý lẽ cổ hủ ấy ra nữa."
"Bây giờ đất nước đang khuyến khích tự do yêu đương, chúng ta cũng phải có ý thức chứ."
Cha Thịnh nhẹ nhàng nói mấy câu khiến cha Trần không giữ nổi mặt mũi, đã nói đến nước này rồi mà nhà họ Thịnh vẫn không biết điều như vậy.
Được lắm, cứ chờ đấy, đến lúc con trai út của ông ta thăng quan phát tài, nhất định sẽ khiến nhà họ Thịnh phải hối hận.
Ăn cơm xong, cha Thịnh đi rửa hộp cơm rồi tiếp tục làm việc, ông không có thời gian để nói những chuyện vô bổ này.
Thà tranh thủ làm thêm chút việc để tăng lương mua cho vợ bộ quần áo mới còn hơn.
Nhìn bóng lưng cha Thịnh rời đi, cha Trần tức giận nghiến răng ken két, nhưng hiện tại ông ta không làm gì được cha Thịnh.
Thịnh Vãn Yên trải qua hai ngày nhàn nhã, ngày nào cũng chỉ ăn hạt dưa và đan áo len.
Cô không hề cảm thấy cuộc sống này nhàm chán, cuộc sống là của mình, muốn sống thế nào là do bản thân lựa chọn.
Có những lúc vất vả cả đời cũng chưa chắc đã nhận lại được điều gì tốt đẹp, lại còn dễ khiến người khác ghen ghét.
Thà rằng sống một cuộc sống bình yên, không tranh giành với đời.
Thấy Ngô Giai Tú đi vệ sinh, Thịnh Vãn Yên đặt chiếc áo len xuống rồi đi theo.
"Chị Giai Tú."
Nghe thấy tiếng gọi, Ngô Giai Tú quay người lại, sực nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng kéo Thịnh Vãn Yên đến chỗ vắng người.
"Vãn Yên, có phải em tìm được vải rồi không?"
"Vâng, hôm qua em có hỏi thăm một người bạn, chị ấy nói có 30 thước vải có thể nhường lại cho chị."
"Thật sao? Bao giờ thì chị có thể lấy?"
Ngô Giai Tú kích động nắm chặt tay cô, liên tục hỏi dồn dập.
Ba mươi thước vải đủ để may cho chồng cô hai bộ quần áo, còn dư ra một ít có thể may cho đứa cháu sắp chào đời một bộ đồ nhỏ, vừa vặn luôn.
"Hết ca em sẽ mang đến cho chị, sáng mai chị đến sớm một chút nhé."
"Được, bao nhiêu tiền để tối nay chị chuẩn bị."
"Năm hào một thước, không cần phiếu."
Thịnh Vãn Yên không hề nói thách giá, đây là giá của cửa hàng mậu dịch, hơn nữa không cần phiếu đã là rất tốt rồi.
Loại hàng hóa nội bộ này, người bình thường làm sao có cơ hội mua chứ.
Thời buổi này vải vóc rất khan hiếm, mỗi người một năm chỉ được phân phát sáu thước, sáu thước chỉ đủ để may một bộ quần áo cho người lớn.
"Được, sáng mai chị sẽ mang tiền đến."
Về đến nhà, Thịnh Vãn Yên vào trong không gian tìm kiếm, cô tìm được một tấm vải dài đúng 30 thước.