Về đến nhà, ông nội Thịnh biết mọi chuyện đã ổn thỏa, tối đó cả nhà cùng nhau uống một chút rượu mừng.
"Ngày mai chuẩn bị cho Yên Nhi mấy bộ quần áo mới, đi làm đừng để bị lôi thôi."
Mẹ Thịnh nghe vậy gật đầu, tuy bà có tính nóng nảy, nhưng cũng sẽ không để người trong nhà chịu thiệt.
Thời buổi này, nếu bà không cứng rắn lên, với tính tình hiền lành của bà nội, nhà họ chẳng phải bị người ta bắt nạt đến chết sao?
Nếu cuộc sống dễ dàng hơn, ai mà muốn lúc nào cũng phải gắt gỏng?
Dù sao cũng đừng hòng ai có thể chiếm tiện nghi của nhà họ, thể diện có quan trọng bằng mạng sống đâu.
"Cũng viết một lá thư cho Vãn Trạch, chuyện tìm đối tượng cho Yên Nhi tạm thời gác lại."
"Bảo nó lần sau nghỉ phép, hoặc là dẫn bạn gái về cho mẹ, hoặc là để mẹ đi xem mắt cho."
Thịnh Vãn Trạch năm nay đã 25 tuổi, người ta ở tuổi này con đã hai đứa, cậu ấy đến cái bóng bạn gái cũng chưa có.
Bản thân cậu ấy không lo lắng, nhưng cả nhà ai cũng sốt ruột thay, Thịnh gia chỉ có mỗi một đứa con trai, làm sao mà không nóng ruột cho được?
Thời buổi này, ai mà không muốn có con trai nối dõi?
Nếu lúc trước cha Thịnh sinh toàn con gái thì thôi, còn có thể kiếm rể.
Nhưng đã sinh được con trai rồi, chẳng lẽ họ lại muốn tuyệt tự sao?
Thịnh Vãn Yên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải xem mắt cho cô là được, ai xui xẻo cũng không sao.
Trong lòng thầm cầu nguyện cho Thịnh Vãn Trạch, cô đến thời đại này chưa được bao lâu, ngày nào cũng phải nghe chuyện tìm vợ cho anh trai.
Hai chuyện lớn trong nhà đã giải quyết được một, chuyện còn lại mọi người đều quyết tâm dồn hết sức lực, một lần giải quyết xong.
Thịnh Vãn Yên ăn cơm tối xong liền về phòng, nghe tiếng động bên ngoài, hôm nay mọi người đều đi ngủ sớm.
Suốt mấy ngày qua, ai nấy đều vất vả, được thả lỏng một chút nên ai cũng thấy nhẹ nhõm.
Nghe thấy nhà cửa đã yên ắng, Thịnh Vãn Yên vội vàng vào không gian tắm rửa.
Nhà vệ sinh trong nhà rất nhỏ, tắm rửa đều phải đun nước nóng, hơn nữa ở thành phố không giống như ở nông thôn, có thể dự trữ nhiều củi để dùng cho mùa đông.
Trong thành phố thường dùng than, hoặc là phải lén lút ra vùng núi lân cận nhặt củi về.
Nhiều quá thì trong nhà không có chỗ chứa, ít quá lại không đủ dùng, rất bất tiện.
Vì vậy, người dân thành phố vào mùa đông thường chỉ tắm một lần một tuần, ngày thường chỉ lau người là chính.
Thịnh Vãn Yên mỗi ngày không tắm rửa là cảm thấy khó chịu, lúc nào cũng thấy người mình nhớp nháp.
Nếu không có không gian tiện lợi này, cô thật sự không biết phải làm sao.
Hôm sau Thịnh Vãn Yên không ra ngoài, ở nhà chơi với ông bà.
Mấy hôm nay cô lúc nào cũng chạy ra ngoài, bỏ bê rất nhiều việc nhà.
Nếu cô không làm thì bà nội lại phải làm, hai ông bà vì chuyện cô xuống nông thôn đã phải lo lắng suốt một thời gian.
Tốt nhất là để ông bà nghỉ ngơi thêm, ngày mai cô bắt đầu đi làm rồi, cũng không giúp được gì nhiều.
Bà nội Thịnh đang ngồi may quần áo mới cho Thịnh Vãn Yên, bây giờ đã là tháng tư rồi.
Có thể bắt đầu may quần áo mùa hè, may xong là cô có thể mặc đi làm luôn.
"Cốc cốc cốc!"
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rất mạnh.
Giờ này là ai đến vậy?
"Hay là bố mẹ con về lấy đồ?"
Thịnh Vãn Yên nghe ông nội nói vậy, cảm thấy không có khả năng lắm, bố cô có chìa khóa mà.
Cô luôn cảm thấy người đến không có ý tốt, tiếng gõ cửa như muốn phá nhà.
Trong nhà chỉ có cô và ông bà, Thịnh Vãn Yên chợt nghĩ đến điều gì, ghé sát tai bà nội nói nhỏ:
"Bà, hay là hai mẹ con hôm trước đến mua công việc của con?"
Bà nội Thịnh nghe vậy, cũng cảm thấy rất có khả năng.
"Còn mười phút nữa là bố mẹ con tan làm, để mẹ con giải quyết."
Đối với loại người vô lý này, không cần thiết phải nói đạo lý.
Thịnh Vãn Yên nghe vậy gật đầu, cô cũng cảm thấy để mẹ Thịnh xử lý là tốt nhất.
Nếu cô mở cửa, lỡ như trong lúc lời qua tiếng lại xảy ra xô xát gì khiến ông bà bị thương thì sao?
Cô không phải là người nóng nảy, với loại người này, nói đạo lý chỉ như nước đổ lá khoai.
"Mở cửa ra!!!"
Người phụ nữ bên ngoài thấy Thịnh Vãn Yên mãi không chịu mở cửa, tức giận đá mạnh vào cửa.