Lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó chính là tội ác tày trời, sau này muốn chồng cô ấy giúp đỡ nhà mình, e là không có khả năng.

Cho dù nhìn từ khía cạnh nào, họ cũng không dám yêu cầu nhường lại công việc.

Nhưng cũng không biết cô gái này có đồng ý chi ra số tiền đó hay không, dù sao bây giờ công việc cũng không dễ tìm.

"Em gái, nhà trên tầng chị đang định bán một công việc."

Thịnh Vãn Yên nghe bà ấy nói vậy, biết ngay hôm nay mình đến đúng chỗ rồi.

"Là công việc của Ban Tuyên giáo nhà máy bông vải, mỗi ngày chỉ cần viết lách thôi."

"Nhưng mà yêu cầu phải có bằng cấp, hơn nữa số tiền cũng không ít..."

Thịnh Vãn Yên không yêu cầu công việc gì tốt, chỉ cần có thể để cô ở lại thành phố là được.

"Bao nhiêu tiền ạ? Cháu gái tôi tốt nghiệp cấp ba."

Người phụ nữ nghe thấy cháu gái cô ấy học hết cấp ba, trong lòng liền cảm thấy cháu gái cô ấy có thể đảm nhiệm công việc này.

"Bọn họ muốn 300 tệ và 50 cân lương thực, nếu không có lương thực thì đưa 400 tệ."

Thịnh Vãn Yên nghe xong thì âm thầm tính toán, lương thực cô không thiếu, nhưng 300 tệ thì bây giờ cô chưa có, phải đợi thêm hai ngày nữa.

Hơn nữa cô không định dùng tiền của mình để mua công việc này, cô định hỏi vay cha Thịnh.

Dù sao nguyên chủ có bao nhiêu tiền, nhà họ Thịnh chắc chắn là biết rõ, đột nhiên cô lấy ra một số tiền lớn như vậy, ai mà không nghi ngờ?

"Vâng ạ, để tôi về bàn bạc lại, nếu được thì ngày kia tôi sẽ mang tiền và lương thực đến."

"Dù có cần công việc này hay không, ngày kia tôi cũng sẽ mang đến cho bác một ít con mồi."

Người phụ nữ nghe cô nói vậy thì vui mừng khôn xiết, bà ấy chỉ mong chờ câu nói này của cô.

"Được! Ngày mai ba giờ tôi ở cửa nhà ngang chờ cô."

Thịnh Vãn Yên gật đầu, vội vàng đeo sọt rời khỏi nhà bác gái.

Tìm một chỗ không người, cô vào không gian, tẩy trang rồi thay quần áo lúc ra cửa.

Kiểm tra xong một ít tiền của mình, kiếm được 20. 5 đồng từ chỗ bác gái, cộng thêm số tiền trên người đã là 82. 1 đồng.

Ở thời đại này, số tiền này đã rất nhiều, Thịnh Vãn Yên cũng không vội kiếm tiền, cô cần phải làm từng bước một, ổn thỏa mới là quan trọng nhất.

Thịnh Vãn Yên bỏ hết tiền và phiếu vào hộp thu tiền làm bằng trúc, cầm ba con gà rừng bỏ vào sọt mang về nhà.

Thịnh Vãn Yên về đến nhà, ông nội Thịnh nhìn thấy đồ trong giỏ xách là biết cô đi chợ đen.

"Sau này không được đi!"

Con bé này gan cũng quá lớn, bây giờ là thời buổi nào rồi, cũng dám chạy tới chợ đen.

"Ông nội, cháu rất cẩn thận."

"Trong nhà cái gì cũng không thiếu, muốn ăn thịt thì bảo bố đi."

Thịnh Vãn Yên nghe ông nội nói thì cười lắc đầu, sợ ông thật sự tức giận, chỉ có thể dỗ ông trước.

"Được được được, về sau cháu sẽ cố gắng không đi."

Ông nội Thịnh tức giận trừng mắt nhìn cô, tính khí của cô cháu gái này cũng rất cứng đầu: "Đừng để ông lo lắng."

Thịnh Vãn Yên nghe câu này có chút hoảng hốt, những lời này ở kiếp trước, ông nội Thịnh cũng nói với cô như vậy.

Giọng điệu giống hệt nhau...

"Lơ ngơ cái gì? Cháu muốn bị dao cứa vào tay à?"

Ông nội Thịnh nhìn cô cầm dao đứng ngây người, sợ hãi vội vàng giật lấy con dao trong tay cô.

"Cháu ra ngoài! Đi nghỉ ngơi."

Thịnh Vãn Yên muốn nói gì đó, nhưng bị ông nội trừng mắt nhìn.

Thịnh Vãn Yên lập tức không dám nói, chỉ có thể rời khỏi bếp đi giúp bà nội may vá.

Bà nội Thịnh không yên tâm về tay nghề nấu nướng của ông, sợ ông làm hỏng gà rừng nên vội vàng chạy vào bếp.

"Ra kia đi, để tôi nấu canh bồi bổ cho cả nhà."

Nhà tập thể không tốt nhất chính là nấu chút thịt, hàng xóm cũng có thể ngửi thấy mùi, hơn nữa lập tức biết nhà ai ăn thịt.

"Nhà Thịnh hôm nay nấu cái gì thế? Thơm quá!"

"Mùi vị này, thật là..."

Bác gái nhà họ Lý ngửi thấy mùi vị này, ăn bánh ngô trong tay bỗng nhiên thấy không còn ngon nữa.

Ăn thịt thì có gì ghê gớm?

Nhà nào mà chẳng ăn được!

"Bà ơi, con cũng muốn ăn thịt." Cô cháu gái nhỏ ngồi đối diện bác gái nhà họ Lý lặng lẽ nuốt nước miếng.

"Ăn ăn ăn! Con bé này mà còn muốn ăn thịt?"

"Muốn mẹ cho mày lên trời à?"

Cô bé lập tức không dám nói tiếp, sợ mẹ đánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play