Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Lăn Lộn Ăn Dưa Sống Qua Ngày

Chương 118:


2 tuần

trướctiếp

 

Chưa kể đến việc Chính phủ đang rất quan tâm đến bản vẽ này, những thứ đó không thể nào dùng tiền để cân đo đong đếm được.

Hơn nữa ở thời đại sau này, loại giá đỡ này nhà nào cũng có.

Cô chờ thêm vài năm nữa, tự mình xây dựng thương hiệu đồ gia dụng, kiếm được chẳng phải gấp mấy lần 300 tệ sao?

Nhưng cô cũng hiểu rõ, bản thân không thể từ chối. Thời đại này, hễ có chút gì tốt đẹp là ai cũng muốn dâng hiến cho đất nước.

Hơn nữa, chuyện này đối với cô cũng chưa chắc đã xấu. Cô mang lại lợi ích cho nhà máy, giám đốc nào nỡ để cô chịu thiệt thòi?

"Giám đốc, chỉ cần là cống hiến cho đất nước, tôi đều bằng lòng."

Thịnh Vãn Yên tỏ vẻ chân thành, giám đốc nghe vậy lập tức giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

"Tốt!"

"Nhà máy cần những người cống hiến quên mình như đồng chí Thịnh Vãn Yên!"

"Cô yên tâm, công lao của cô sẽ không ai cướp được. Khi báo cáo lên Chính phủ, tên cô sẽ được đặt ở vị trí đầu tiên."

Nghe cô nói, giám đốc hài lòng vô cùng. Đồng chí Thịnh Vãn Yên rất hiểu chuyện, không cần ông phải giải thích nhiều cũng đã hiểu rõ đạo lý.

"Đương nhiên, nhà máy cũng sẽ không bạc đãi cô, chỉ cần cô làm việc thật tốt!"

Thịnh Vãn Yên nghiêm túc gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm thề, khi nào địa vị của cô ở nhà máy vững chắc rồi thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện nổi trội thế này nữa.

Cô không quyền không thế, đấu đá thế nào được với đám cáo già này. Giữ vững công việc, sống an ổn mới là quan trọng nhất.

"Cảm ơn giám đốc, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc."

Thịnh Vãn Yên thể hiện thái độ của một người cấp dưới gương mẫu, giám đốc hài lòng gật đầu, sau đó mới cho cô rời đi.

Trước khi đi, Thịnh Vãn Yên còn ân cần đóng cửa giúp ông. Hành động tinh tế này đã giúp cô giảm bớt không ít rắc rối không đáng có trong công việc sau này.

Phương thư ký thấy cô đi ra, lập tức buông công việc trong tay xuống, mỉm cười với cô.

Nhớ đến chuyện ghi chép hội nghị lần trước, anh vội gọi cô lại.

"Đồng chí Thịnh Vãn Yên, có thể nói chuyện một chút được không?"

Thịnh Vãn Yên ngơ ngác nhìn anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ mình lại động chạm đến các vị lãnh đạo rồi sao?

"Đương nhiên là được."

Phương thư ký dẫn cô ra cầu thang, chỉ cách đó khoảng mười bước chân.

Mượn một chút nói chuyện mà đi xa thế này...

"Đồng chí Thịnh Vãn Yên, chuyện là thế này..."

"Tôi muốn hỏi cô một chút, cô ghi chép hội nghị như thế nào vậy?"

Phương thư ký có chút ngượng ngùng. Dù sao đây cũng là năng lực của người khác, anh mạo muội hỏi như vậy thật sự rất ngại.

Nhưng anh thật sự không nhịn được, từ sau khi họp xong trở về, trong lòng anh lúc nào cũng canh cánh chuyện này.

Anh sợ giám đốc sẽ có thành kiến với mình, cho rằng một thư ký như anh còn không bằng một nhân viên mới đến bộ phận tuyên truyền.

Thịnh Vãn Yên nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Phương thư ký thì biết anh đang nghĩ gì.

"Nếu không tiện thì thôi vậy."

Phương thư ký biết mình đường đột. Có ai sở hữu kỹ năng gì mà lại đi dạy miễn phí cho người khác chứ.

"Không có gì bất tiện cả, thật ra rất đơn giản, tôi dùng phân khu ký pháp."

"Phân khu ký pháp?"

"Đúng vậy, tôi có thể viết cách ghi chép theo phân khu ký pháp cho anh."

"Cái này... Xấu hổ quá!"

Phương thư ký gãi đầu, ngại ngùng. Đồng chí Thịnh Vãn Yên đồng ý chia sẻ với anh như vậy là anh đã mãn nguyện lắm rồi.

Đằng này cô còn muốn viết ra cho anh, khiến cho một người đàn ông 25 tuổi như anh thấy xấu hổ.

"Đều là đồng chí, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Chẳng lẽ cô phải nói thẳng ra là vì anh là thư ký của giám đốc, cô muốn lấy lòng anh.

Cô muốn sau này anh nói tốt cho cô trước mặt lãnh đạo, có chuyện gì tốt cũng nói với cô một tiếng?

Coi cô là kẻ ngốc sao... ?

Thịnh Vãn Yên mỉm cười nhìn anh, Phương thư ký đâu hay biết những toan tính trong lòng cô.

Phương thư ký chỉ biết đồng chí Thịnh Vãn Yên là một đồng chí tốt, đồng nghiệp tốt, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác.

"Vậy thì làm phiền đồng chí Thịnh."

Trong lòng Phương thư ký vô cùng cảm kích Thịnh Vãn Yên, sau này có chuyện tốt gì nhất định phải nói cho cô biết trước.

"Anh khách sáo rồi."

Cuối cùng, Thịnh Vãn Yên mỉm cười rời khỏi tòa nhà văn phòng. Chuyến đi này xem ra cũng đáng giá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp