Thịnh Vãn Yên muốn mọi người thấy được sự vất vả của phụ nữ, không muốn cánh đàn ông nghĩ rằng chỉ cần mình kiếm tiền nuôi gia đình là giỏi giang hơn tất cả.

Phụ nữ âm thầm hy sinh nhiều như vậy, nhưng lại bị mọi người xem nhẹ, thậm chí còn cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Chủ nhiệm Lý suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù sao Thịnh Vãn Yên là người phụ trách, nên phải nghe theo cô.

"Được, những chiếc giá đỡ còn lại thì mọi người tự chọn chủ đề để vẽ."

"Bắt đầu thôi."

Trong đầu Trần Khang Minh hiện lên hình ảnh những người công nhân đang miệt mài làm việc trong nhà máy, anh bắt đầu phác họa những nét vẽ đầu tiên.

Ngưu Phương Lệ thì đang vắt óc suy nghĩ xem nên viết nội dung hội thoại cho các bức tranh như thế nào. Nhiệm vụ này thật quá khó khăn!

Cô cảm thấy đầu óc mình thật kém cỏi, biết thế đã chọn đi tô màu giống như Ngô Giai Tú, không cần phải động não, cứ thế mà làm theo là được.

Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn, mọi người đều đã phân công nhiệm vụ xong xuôi rồi.

Thịnh Vãn Yên không biết đến những suy nghĩ trong lòng Ngưu Phương Lệ. Cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ tuyên truyền thật tốt, qua đó củng cố vị trí của mình trong nhà máy.

Ít nhất là không để bản thân dễ dàng bị đuổi việc như vậy, bởi vì còn có chủ nhiệm Vương đang nhìn cô với ánh mắt như hổ rình mồi.

Thái độ nghiêm túc của Thịnh Vãn Yên khiến chủ nhiệm Lý càng thêm hài lòng. Ông ta thích cấp dưới của mình có thái độ làm việc nghiêm túc như vậy. Nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.

Nếu như ông ta được thăng chức, thì càng vui vẻ hơn...

Nhưng việc này hơi khó, chức vụ của ông ta có thăng cũng chẳng được là bao!

Chủ nhiệm Lý gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tập trung vào công việc trước mắt mới là điều quan trọng nhất.

Ba tiếng sau, Ngô Giai Tú và Lâm Hoành Kiệt quay trở lại. Bên xưởng gỗ nói rằng ba ngày nữa mới có thể làm xong.

"Chủ nhiệm, các bác thợ cả bên xưởng gỗ muốn xin lại bản vẽ, nhưng tôi không đồng ý."

"Bọn họ muốn dùng vào việc tuyên truyền cho tháng sau."

Ngô Giai Tú ghé sát tai chủ nhiệm Lý, nhỏ giọng báo cáo. Chủ nhiệm Lý nghe xong, bảo cô đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Dù sao đây cũng là bản vẽ của Thịnh Vãn Yên, có đồng ý hay không là quyền của cô.

Hơn nữa, làm sao có thể dễ dàng cho không bản vẽ được, ít nhất cũng phải mang lại lợi ích gì đó cho nhà máy bông chứ?

Chuyện này phải nói với đồng chí Thịnh Vãn Yên như thế nào đây? Ông ta phải suy nghĩ thật kỹ mới được.

Lúc này, Thịnh Vãn Yên vẫn chưa hề biết rằng chiếc giá đỡ do mình thiết kế đã lọt vào mắt xanh của xưởng gỗ. Cô đang dốc hết sức lực để hoàn thành nhiệm vụ tuyên truyền.

Thế nhưng, chủ nhiệm Lý còn chưa kịp nói với Thịnh Vãn Yên thì vị trưởng xưởng gỗ khó tính đã biết chuyện.

Nghe xong, vị trưởng xưởng của xưởng gỗ liền ngồi không yên. Loại giá đỡ này nhìn đơn giản mà lại mới lạ, nếu được sản xuất hàng loạt rồi bày bán ở Cung Tiêu Xã, chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Đây là một khoản lợi nhuận khổng lồ đối với xưởng gỗ. Xưởng có rất nhiều công nhân, từ những người thợ đóng đồ nội thất, công nhân khuân vác, vận chuyển, cho đến nhân viên hậu cần...

Người đông, sức lao động dồi dào, tiền lương phải trả mỗi tháng cũng không phải là nhỏ.

Thế nhưng... Những sản phẩm mà xưởng làm ra đều na ná như nhau, không có gì đột phá, doanh số cũng vì thế mà cứ ì ạch mãi không tăng.

Vì vậy, đến cuối năm, ai cũng muốn tạo ra thành tích, để cho các vị lãnh đạo nhìn thấy sự nỗ lực và cống hiến của xưởng gỗ.

Thế là, vị trưởng xưởng liền gọi điện cho giám đốc bên nhà máy bông, xem có cách nào xin được bản vẽ kia không.

Mặc dù các bác thợ cả bên xưởng gỗ đều đã nắm được cách làm, có thể trực tiếp sản xuất, nhưng đây là ý tưởng của nhà máy bông. Nếu tự ý làm ra, lỡ như nhà máy bông biết được thì không biết sẽ gây ra chuyện gì.

Hơn nữa, cái ăn, cái mặc, nhà ở, đi lại đều là nhu cầu thiết yếu của con người, không thể đắc tội với nhà máy bông được.

Nghe xong, vị giám đốc bên nhà máy bông vô cùng ngỡ ngàng. Sau một hồi, cuối cùng ông ta cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play