Hoa Chiêu lần này không ngồi xe lửa, mà đang ngồi ô tô trở về đấy.

Xe tải giải phóng lớn tiến vào thôn, thu hút ánh mắt của mọi người. Đây là phát lương thực cứu tế hả?

Khoảng chục năm trở lại đây, trong thôn mỗi năm đều có cứu tế lương thực. 360kg lương thực không đủ cho một lao động cường tráng ăn trong vòng 1 năm đấy, bình thường ăn hơn nửa năm đã hết. Huống chi có nhiệm vụ quan trọng đầu năm, lương thực đến tay căn bản chưa đủ 360 cân. Bọn họ ở đây coi như cũng ổn, có thổ sản trên núi trợ giúp, một năm phát một lần lương thực cứu tế cơ bản là được rồi, nghe nói địa phương khác còn phát hai lần đấy.

“Năm nay tháng trước không phải vừa phát lương thực sao? Hiện tại lại phát?” Mọi người một bên đuổi theo xe tải lớn một bên bàn tán.

“Ai biết được! Có lẽ năm nay phát hai lần đấy!”

“Cùng qua đó xem sẽ biết!”

“Ai! Xe đã chạy qua sân nhỏ của đội sản xuất mà không dừng lại?” Mỗi lần phát lương thực, đều là đứng trong sân đội sản xuất, sau đó mỗi nhà xếp hàng theo đầu người mà lĩnh lương thực.

Xe tải một đường gầm rú, dừng lại trước cửa nhà Hoa Sơn, tấm vải bạt che cửa xe mở ra, 10 chàng trai trẻ tuổi đùng đùng nhảy xuống xe, đến thẳng sân nhỏ nhà Hoa Sơn.

Đúng lúc giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, cả nhà Hoa Sơn đều ngồi ở trong sân chờ ăn cơm.

Mùa xuân trong nhà lạnh lẽo. 10 thanh niên to lớn như đàn sói đem bọn họ vây lại. Mỗi người trong tay đều có súng. Người tự xưng là to gan lớn mật, kiến thức rộng rãi, trong lòng đều run rẩy rồi. Mặt khác năm đầu Ngưu cũng không khá hơn mấy, ngay ngắn đứng núp dưới chân tường. Mấy người phụ nữ nhà Hoa Sơn đã hét lên một mảnh, có người chạy vào nhà, có người đứng nguyên tại chỗ, không dám cử động.

“Sao, làm sao vậy? Các vị là?” Hoa Sơn lá gan run rẩy hỏi.

Lúc này dân binh không có trang phục thống nhất, tất cả mọi người đều mặc chính quần áo của mình, có miếng vá, có lỗ thủng lớn. Cùng dân chúng bình thường không có bất kỳ khác biệt nào. Chỉ ngoại trừ trong tay có súng, chỉ có dân binh mới có thể dùng loại súng này.Đương nhiên thổ phỉ cũng có thể sẽ có.

Hoa Sơn nhất thời không xác định được thân phận của người tới. Nghe được câu hỏi của ông ta, không có ai trả lời, bọn họ chỉ quay đầu lại nhìn.

Hoa Chiêu từ từ mở cửa bước xuống xe. Cô không ngồi ở phía sau mà ngồi ở tay lái phụ. Đều là đường núi, đường đất, cô lại là phụ nữ có thai. Hơn nữa người lái xe có chút bưu hãn, đem xe tải làm xe tăng mà chạy, mạnh mẽ đâm tới, đem các bảo bảo của cô đều xóc nảy, cô khóc cũng không ra.

Thấy Hoa Chiêu, Hoa Sơn sững sờ, sau đó có chút hiểu rồi…

“Ông nội Sơn! Có vội gì không?” Hoa Chiêu đến gần, đứng trước 10 người, cùng ông ta chào hỏi.

“Ah, không vội, không vội” Thái độ Hoa Sơn ân cần chưa từng có, thâm chí có chút cung kính.

“Ông nội Sơn, nghe nói ông cầm đồ đạc của cháu?” Hoa Chiêu hỏi.

“Ah…” Nghi ngờ trong lòng trở thành sự thật, Hoa Chiêu thật sự đến lấy lại đồ.

Nhưng mà cô ta làm sao mà biết được. Hôm qua ông ta đã liên tục nói con cháu lưu ý động tĩnh nhà Hoa Cường, ông cháu hai người một đêm không ra khỏi sân, cũng không có ai đến sân nhỏ nhà bọn họ. Sáng sớm một nay, một mình Hoa Chiêu lưng cõng giỏ ngồi xe lửa đi rồi, mà Hoa Cường ở nhà một mình, cũng không tiếp xúc với bất kỳ ai, theo lý bọn họ sẽ không nghe được bất kỳ tiếng gió gì. Trong thôn cũng không ai dám để lộ ra một điểm. Mà hai người đến tặng đồ ngày hôm qua, ông ta trước sau nghe rõ, bọn họ hôm nay muốn đi công tác, lúc này tính toán thời gian, đã ở trên xe lửa lâu rồi, Hoa Chiêu cũng không thể liên lạc được.

“Cái gì vậy?” Hoa Sơn giả bộ hồ đồ hỏi thăm.

Mặc dù trong giờ khắc này, đồ vật đã đến trong tay ông ta, ông ta cũng không muốn nhổ ra! Đây đều là đồ quý giá, có tiền cũng không mua được. Bọn hắn dân quê không có phiếu xe đạp, phiếu máy may, không có phiếu này, muốn mua đều không được.

“Đừng giả bộ! Khó coi lắm!” Hoa Chiêu nói: “Kỳ thật tôi nghĩ mãi mà không rõ đấy, đồ lễ hỏi của tôi, ba chuyển vừa vang lên, ngày đó người tới đã nói qua, mấy ngày sẽ đến, tôi nếu không thu được đồ đạc, không gấp sao? Tôi sẽ không hỏi chồng mình sao? Hắn sẽ không tìm sao? Đến lúc đó, ông chẳng phải lòi đuôi sao?”

“Thực sự cho rằng cầm được rồi sẽ là của ông? Ông là thổ phỉ sao?”

Hoa Sơn không lên tiếng. Ông ta lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy khoản tiền phi nghĩa này, sao có thể buông tha? Đương nhiên là cầm trong tay rồi nói sau. Về sau ngược lại ông ta lại suy nghĩ, nhưng là ông ta cho rằng Hoa Chiêu cùng Hoa Cường cũng không làm được gì, Hoa Chiêu khí lực đại cũng không đánh lại được cả nhà ông ta.

Ông ta cũng không nói đoạt đấy, chỉ “mượn” sử dụng một chút thì làm sao? Lúc nào dùng hư rồi, cam đoan trả lại cho ngươi là được. Cho nên ông ta cũng không sợ hãi. Nhưng ông ta chỉ không nghĩ tới, phía sau Hoa Chiêu có 10 người đàn ông mang súng. Cô ta đã tìm được họ ở đâu?

“Đây là đồng chí của bộ lực lượng vũ trang, ông còn không biết a, thủ trưởng của bộ lực lượng vũ trang, Vương Mãnh, trước đây là thủ hạ của ông nội tôi a! Ông ấy nghe chuyện của tôi, đặc biệt tức giận, muốn xả giận cho tôi đấy!” Hoa Chiêu nói thẳng.

“Ông ấy nói, các người nếu không trả đồ lại cho tôi, thì cả nhà một người cũng không chạy được, đều bắt lại vì tội trộm cắp.”

Hoa Chiêu trước đây hoc pháp luật đấy, cũng đã trở thành luật sư nhiều năm, biết rất rõ cùng người nào thì dùng cách nói ấy, người nào phải nói rõ phải trái, người nào phải hù doạ.

Nếu cô giải thích với Hoa Sơn, ông ta khẳng định không tin, không nghe, giả ngu.

Nếu cô cùng ông ta phân rõ phải trái, ông ta khẳng định càn quấy.

Chỉ có xuất ra quan hệ hù doạ ông ta, ông ta mới có thể sợ.

Hoa Sơn xác thực sợ. Ông ta như thế nào lại không biết, Hoa Cường lại có cái quan hệ này? Nhiều năm như vậy cũng không thấy ông ta dùng qua.

“Nhanh lên, mang đồ ra cho tôi, tôi còn muốn về nhà nấu ăn đây này.” Hoa Chiêu nói ra.

Hoa Sơn lòng đang nhỏ máu, không muốn động, đồ tốt như vậy, giá trị nhiều tiền như vậy…Ông ta còn chưa học lái xe đạp đây này.

“Nhanh lên! Bằng không thì đi theo chúng tôi!” Tiểu Triệu đột nhiên quát lên.

10 cây súng đồng thời giơ lên.

Hoa Sơn cắn rang một cái, còn nhiều thời gian, sau này hãy nói.

“Đi, mang những thứ đó lấy ra.” Ông ta nói với đám con cháu sau lưng, chính mình lại không có ý tứ nhúc nhích.

Hoa Tam Ngưu muốn đi, bị Khương Cần giữ một bả vai, trung thực đứng yên.

Cuối cùng gia đình Hoa Đại Ngưu, Hoa Long, Hoa Hổ, Hoa Báo không tình nguyện đi tìm đồ. Hoa Hổ hầm hừ mà hướng đống củi đi, đem đống củi bới ra, xe đạp cùng máy may ở bên trong.

Hoa Chiêu lớn tiếng nói: “Đồ đạc thời điểm đến là mới tinh đấy, nếu lúc lấy ra mà rách nát, tôi sẽ không muốn dùng, các người phải bồi thường tiền, xem mức độ hư hại, có thể từ 50 đến 200 đồng.”

Hoa Hổ động tác cứng đờ, hắn tức giận đến mức muốn đốt hết củi trước mắt. Trong phòng Hoa Long đang chuẩn bị giả bộ bất cẩn đem radio rơi trên mặt đất, liền dừng lại. Hoa Báo lại không kịp, hắn ta đã đem đồng hồ trên xà nhà kéo xuống. Cũng may Hoa Tiểu Ngọc ở dưới nhanh tay lẹ mắt mà bắt được. Tim cô ta đập bang bang. Những đồ này cô ta đưa vào cửa đấy, kết quả không giữ lại được không nói, còn muốn bồi thường tiền? Ông nội bọn họ mặc dù sẽ oán giận Hoa Chiêu, nhưng cô ta cũng không thiếu một trận đánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play