Uông Phi Phi có chút xấu hổ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đỏ bừng, cô ta liều mạng lắc đầu: "Không, em không có ý đó, em không muốn dựa dẫm vào Đại Vĩ."
Cô ta đứng lên dùng sưc kéo mẹ mình: "Mẹ! Chúng ta đi thôi! Đừng ở lại đây tự làm mình mất mặt!"
Cô ta như vậy, Hoa Chiêu ngược lại khó mà nói được gì.
Ánh mắt những người khác nhìn cô ta cũng tốt hơn, nhưng lại liếc mắt khinh thường nhìn Kim Hà, hóa ra tất cả đều là chủ ý của một mình bà ta.
Hoa Chiêu cười cười, khá thông minh đấy.
"Đi cái gì mà đi? Tay con tàn tật rồi, thế mà vẫn không có ai quản việc này à?" Kim Hà mập mạp, kéo mãi không được.
"Nếu đã nói đến thương tích, chúng ta cũng dễ nói chuyện." Hoa Chiêu nói: "Chuyện ngày hôm đó tôi cũng biết một chút, Đại Vĩ bị Uông Phi Phi đẩy ngã, sau đó bị thương ở chân."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT