Hầu như tất cả những người liên quan đến vấn đề này, đều đã bị nguyên chủ giết.
Sở Yến chẳng qua là cấy ghép một phần ký ức chân thật vào tâm trí của Cao Hoa, yêu cầu ông thay thế chính mình nói ra.
Y tính toán đến khôn khéo, tin tưởng Hàn Tranh sẽ giữ lại Cao Hoa để tra tấn y nên sẽ không thật sự đâm đến đến điểm yếu hại của Cao Hoa.
Quả nhiên, Cao Hoa tuy rằng chảy rất nhiều máu, nhưng Hàn Tranh vẫn để thái y ở bên ngoài chờ, nếu không thì làm sao có thể mang ngay nhân sâm tới cho Cao Hoa?
Sau khi tính tình nguyên chủ trở nên tàn bạo đa nghi, là do thời niên thiếu đã chịu quá nhiều thương tổn.
Thái Tử nhặt được y, lại đẩy y vào địa ngục.
Vì vậy, dù đứa trẻ có đáng yêu đến đâu, trái tim nó cũng nhuốm màu bóng tối.
Nếu không phải vì Lâm Cẩn Chi, y sẽ hắc hóa càng lúc càng hơn nữa.
Nhưng Lâm Cẩn Chi luôn ấm áp với bản thân thế này...... Vậy mà lại là một kẻ lừa đảo.
Thế giới của y bắt đầu sụp đổ, hoàn toàn không còn chút hy vọng nào, trở thành dáng vẻ cuối cùng.
Nghe Cao Hoa nói xong, Lâm Cẩn Chi vô cùng khiếp sợ sững sờ ngay tại chỗ.
Mà Hàn Tranh phía sau cũng nghe được đôi câu, không khỏi trợn to hai mắt.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào mang theo vài cánh hoa lê trắng muốt, trên người Cao Hoa đều là máu, y không ngừng cầu xin Lâm Cẩn Chi tha thứ cho Sở Yến.
Lâm Cẩn Chi tái nhợt vô lực rũ tay xuống, vội vàng kêu thái y bên ngoài cứu trị cho Cao Hoa.
Cao Hoa hoàn toàn hôn mê, bên trong bị rất nhiều người bao vây, Lâm Cẩn Chi bỗng nhiên cảm thấy...... Y có phải cũng đã làm lại chuyện giống như Thái Tử điện hạ năm đó rồi hay không?
Ngày đó là Thái Tử điện hạ, ngày hôm nay chính là Lăng Vương.
Cuối cùng bệ hạ cũng không thể giết chết y, chỉ đem y bí mật giam cầm ở một nơi nào đó.
Sau khi Lâm Cẩn Chi đã biết chuyện này, trong khoảng thời gian đó y đã đến thăm Lăng Vương điện hạ.
Không nghĩ tới.....trong này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lâm Cẩn Chi từ bên trong gian phòng đi ra ngoài nhìn thấy Sở Yến khi ngủ cũng nhăn chặt mày. Cao Hoa đối với y mà nói, chắc là còn thân cận hơn cả với Lăng Vương điện hạ kia.
Lâm Cẩn Chi ở lại trong tẩm điện, cứ như vậy trông coi y một đêm.
Nhìn mặt mày tái nhợt của Sở Yến, Lâm Cẩn Chi nhịn không được vươn tay phác họa.
Người này thật là đẹp, đứa nhỏ y đưa cho cái khăn lúc trước cũng đã lớn thành dáng vẻ như hiện giờ.
Trên mặt đất trải lụa đỏ, màu da của Sở Yến lại trắng như tuyết, khi bước lên trên mặt đất có một vẻ đẹp đặc biệt tráng lệ mỹ cảm.
Làn da Sở Yến rất mỏng, xiêm y mỏng đến nổi như sắp từ phía trên chảy xuống dưới, chỉ là nhìn quá gầy gò...... Rõ ràng mới không bao lâu, y đã gầy thành như vậy.
Ban đêm rất lạnh, Sở Yến đã ngủ say quá lâu, cho đến khi Lâm Cẩn Chi nghĩ sẽ không tỉnh lại. Ngày hôm sau mặt trời mọc, ngoài cửa sổ có chút ánh sáng lọt vào, dù vậy trong căn phòng vẫn vô cùng lạnh lẽo.
Sở Yến cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Cẩn Chi đang canh giữ bên cạnh mình, ánh mắt đã sớm là một mảnh tĩnh lặng.
"Lăng Vương điện hạ, có hay không......" Lâm Cẩn Chi nhăn chặt mày, bỗng nhiên phát hiện chính mình không thể tiếp tục hỏi.
Sở Yến mở to mắt, rốt cuộc sợ hãi lên.
Phảng phất khi nhắc tới đến cái tên kia, cả người của y sẽ run rẩy, giống như chim sợ cành cong.
Bờ môi của y mấp máy hai cái, Lâm Cẩn Chi muốn nghe rõ xem là y đang nói cái gì.
Mà âm thanh mỏng manh tới cực điểm kia lại tràn ngập sợ hãi, khiến y đau lòng vô cùng.
Sở Yến đang nói: “Đừng đánh ta.”
Bỗng nhiên Lâm Cẩn Chi đau đến mức tột cùng, chỉ vì người trước mắt này.
Từ lúc biết Lâm hầu gia không chết, mà bị Sở Yến nhốt lại vì trừng phạt đúng người đúng tội, khúc mắc của Lâm Cẩn Chi liền cởi ra được một nửa.
“Bệ hạ......”
Sở Yến rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng ngẩng đầu: “Ngươi không phải đã gặp mặt Lăng Vương nhiều lần rồi sao, còn hỏi ta làm cái gì? Hỏi Lăng Vương điện hạ của ngươi đi.”
Lâm Cẩn Chi mở to mắt, Sở Yến biết hắn ta gặp mặt Lăng Vương điện hạ......?
Hô hấp của hắn đều rối loạn một chút.
Lâm Cẩn Chi nhớ tới, Sở Yến cưỡng bức hắn vào cung, nhất định lúc đó y thấy hắn ta đi gặp Lăng Vương.
Y cho rằng mình đã phản bội y.
Lâm Cẩn Chi bỗng nhiên nghĩ thông suốt hết thảy toàn bộ, thì ra là thế...... Thì ra là thế...…
Vậy hắn ta rốt cuộc là đang làm cái gì?
Lâm Cẩn Chi đột nhiên chán ghét mọi mặt của chính mình, hắn đã từng thông minh một đời nhưng lại nhất thời hồ đồ, không nghĩ vì sao thái độ của bệ hạ đối với mình lại đột nhiên thay đổi?
Trước khi mọi chuyện trở nên rõ ràng...... Y coi mình như một người bạn thân, trong mắt đầy ngưỡng mộ của Khổng Tử.
“Lần trước Diệp thái y nói...... Ngươi cẩn thận hỏi qua hắn về loại chuyện giữa nam tử cùng nam tử, vì sao lại sợ ta đau?”
Lâm Cẩn Chi nhìn hắn, cực kỳ muốn tìm kiếm một đáp án.
Thân thể Sở Yến gầy gò, ngồi trên giường trong tẩm điện, tay chân y đều mang theo xiềng xích, khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Cẩn Chi, y bỗng nhiên lộ ra một nụ cười mà Lâm Cẩn Chi nhìn không hiểu.
“Bởi vì ta yêu ngươi.”
Những lời này nghe vào trong lỗ tai, lại như cường độ âm thanh đập vào.
Thân thể Lâm Cẩn Chi lay động, thì ra y yêu ta sao?
Chỉ là lý do đơn giản như thế này thôi.
Sở Yến lại tự giễu nói: “Nhưng chuyện ta yêu ngươi lại khiến ta cảm thấy rất ghê tởm. Từ nay về sau, ta sẽ không yêu ngươi nữa.”
Y...... Yêu hắn sao?
Đáy lòng Lâm Cẩn Chi đầy hoảng loạn ——
Bởi vì Sở Yến nói, phần yêu này khiến y cảm thấy ghê tởm.
—
Lâm Cẩn Chi hồn bay phách lạc ra khỏi cung, hắn có một việc...... Cần phải tìm kiếm sự chứng thực của Lăng Vương.
Sau khi cưỡi ngựa vào buổi sáng, cuối cùng hắn ta cũng đến được phủ Lăng Vương ở ngoại ô.
Nơi này được người của Sở Yến canh giữ nghiêm ngặt, người bên ngoài vẫn không biết trong cung xảy ra chuyện gì. Đương nhiên, Lăng Vương bị canh giữ cực kỳ chặt chẽ, ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ sẽ bay được ra ngoài.
Quan tướng trông coi nơi này tên là Trình Hàn, là người thân tín của Sở Yến.
Thấy Lâm Cẩn Chi cưỡi ngựa mà đến, Trình Hàn do dự không biết có nên để hắn vào hay không, vừa nhớ tới địa vị Lâm Cẩn Chi ở trong lòng bệ hạ, hắn thở dài rồi đi tới đón tiếp Lâm Cẩn Chi.
Vốn quang minh chính đại tới gặp Lăng Vương, Lâm Cẩn Chi đã chuẩn bị xong có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Nhưng cảnh vệ của đối phương vậy mà lại tung ta tung tăng đi tới đón tiếp, chắp tay với hắn ta: “Lâm công tử!”
Lâm Cẩn Chi cho rằng hắn muốn ngăn cản mình, cắn chặt răng: “Tránh ra!”
Trình Hàn nào có ý ngăn cản, trực tiếp nhường đường cho Lâm Cẩn Chi: “Lâm công tử hiểu lầm, bệ hạ đã từng phân phó chỉ cần Lâm công tử tới gặp Lăng Vương thì sẽ cho ngài đi vào.”
Nghe được lời nói của hắn, Lâm Cẩn Chi mở to mắt, trong miệng một mảnh chua xót.
Hắn tự xưng là thông minh, nhưng tại sao lại không nghĩ đến......Tại sao ngày đó hắn ta có thể đi vào dễ dàng như vậy?
Đồ ngốc, quả nhiên là đồ ngốc!
Thứ hắn muốn, là có được đáp án từ nơi này của Trình Hàn.
Lâm Cẩn Chi ôm một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng, hắn sợ rằng đây đều là ván cờ do Sở Yến bày ra.
Nhưng lời nói của Trình Hàn, đã phá tan một tia nghi ngờ cuối cùng của hắn.
Không phải.
Ai lại tự làm khổ mình, chỉ để sắp đặt một ván cờ như vậy?
Nhưng nếu hắn đã tới đây, Lâm Cẩn Chi muốn đi vào gặp Lăng Vương.
Khi gió lạnh thổi vào người hắn, Lâm Cẩn Chi đột nhiên cảm thấy lạnh vô cùng.
Thời tiết vào cuối mùa xuân, lúc đầu ấm áp nhưng lại có chút lạnh, tuy có vẻ ấm áp, nhưng trên thực tế lại rét lạnh.
Lâm Cẩn Chi sửa sang lại quần áo một chút trên người, chậm rãi đi vào phía cửa.
Mặc dù thời tiết lạnh, nhưng cũng không bằng lòng hắn.
Tự trách, áy náy, cùng với...... Thống khổ.
Mọi cảm xúc đều như dâng trào, hắn ta phẫn hận chính mình tại sao lại làm loại chuyện như vậy.
Nhưng đã không còn kịp nữa, hắn đã làm tổn thương đến Sở Yến.
Khi Lâm Cẩn Chi bước vào, vị Thái Tử tàn bạo ngày trước đang đánh đàn dưới gốc cây lê. Tiếng đàn thanh nhã cực kỳ, nghe rất êm tai. Nếu có người ngoài ở đây, chắc hẳn sẽ cảm thấy Lăng Vương là một công tử tao nhã.
Lâm Cẩn Chi cúi đầu với hắn: “Lăng Vương điện hạ.”
Lăng Vương nhìn hoa lê, những cánh hoa màu trắng nhẹ nhàng uyển chuyển rơi, làm hắn có chút si mê.
Giống với người đó.
Nụ cười của hắn, thật giống như hàng ngàn cây hoa lê nở rộ, khiến người ta nhìn đến mê mẫn, say đắm.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Cẩn Chi, Lăng Vương mới từ bên trong những thứ ấy rút ra ngoài, lạnh nhạt lên tiếng.
Tiếng đàn bị gián đoạn, Lăng Vương nhàn nhạt nhấp một ngụm trà: “Lâm công tử sao lại đến đây?”
Ánh mắt Lâm Cẩn Chi mập mờ: “Hôm nay Cẩn Chi tới là muốn hỏi chút chuyện về lời nói trước kia của Lăng Vương điện hạ là sự thật sao?”
Lăng Vương cười khẽ một tiếng: “Ta có thể nói cái gì?”
Lâm Cẩn Chi hô hấp trở nên dồn dập lên, như muốn vội vàng chứng thực cái gì đó: “Lăng Vương điện hạ đã nói cho ta biết, bệ hạ muốn ra tay với Lâm gia!”
"À...... Đứa nhỏ kia sao." Lăng Vương cười rộ lên một cách cổ quái, “Y không ra tay à?”
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lâm Cẩn Chi mới phát hiện chính mình có bao nhiêu ngu xuẩn.
Hắn trúng kế!
“Ngươi tính kế ta?”
Lăng Vương bỗng nhiên đứng lên, khí chất tao nhã vừa rồi trả hết thuận theo mà biến đổi. Khuôn mặt hắn bởi vì ghen ghét mà trở nên vặn vẹo: “Tính kế ngươi thì sao nào? Y chỉ thích mỗi mình ngươi, chỉ cười với ngươi, ta ghen tị đến sắp phát điên rồi.”
“Nhưng bệ hạ là đệ đệ thân sinh của ngươi!”
"Đệ đệ thân sinh?" Lăng Vương cười nhạo một tiếng, chung quy hắn cũng cho rằng đứa nhỏ kia là đệ đệ thân sinh của hắn, cho nên cũng không xuống tay với y. Nhưng trừ bỏ một bước kia, nên làm cũng đã làm, cho đến khi bị đoạt vị, hắn mới phát hiện...... Người kia không phải đệ đệ thân sinh của hắn.
Hắn không phải ca ca thân sinh của Sở Yến, cũng không phải huyết mạch hoàng thất. Quý Phi vì củng cố địa vị của mình, mà trộm long tráo phượng mà thôi.
Nhưng Lăng Vương cũng sẽ không ngốc mà đem loại chuyện này nói cho Lâm Cẩn Chi biết, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Đệ đệ thân sinh thì làm sao? Ta không thể nhìn y chỉ yêu ngươi.”
Vốn là Lăng Vương tính kế hắn, Lâm Cẩn Chi hẳn là nên cảm thấy thất vọng.
Nhưng nhìn Lăng Vương như vậy, đáy lòng hắn dâng lên một cổ khoái cảm vặn vẹo.
Lăng Vương bằng mọi cách tính kế, nhưng người Sở Yến thích vẫn chỉ là hắn.
“Bệ hạ bị những vết thương đó...... Có phải là do ngươi đánh hay không?”
Sắc mặt Lăng Vương có chút cứng đờ, thời điểm những năm đầu làm Thái Tử, chịu không ít âm mưu, thân thể tự nhiên bị suy yếu.
Một ngày, Quý Phi bỗng nhiên cầm một ít đồ vật đến bảo hắn phải uống vào.
Thời gian dài hắn uống thứ thuốc Hàn Thực Tán, thứ đồ vật đó sẽ làm tính tình hắn dần dần trở nên nóng nảy, thân thể cũng bắt đầu suy nhược đi.
Cho nên Thái Tử trước kia, đến cuối cùng cũng chỉ là một tên tàn bạo thất bại, ngay cả đối với người mình thích cũng không thể kiềm chế được tính tình nóng nảy, mà làm tổn thương hắn.
Lăng Vương gắt gao siết chặt tay, giấu ở trong ống tay áo rộng: “Lần này ngươi tới đây, không phải chỉ hỏi những thứ này thôi chứ? ”
"Lăng Vương quả nhiên là Lăng Vương." Lâm Cẩn Chi nhìn hắn, “Chuyện ta muốn hỏi là chuyện của nghĩa huynh Hàn Tranh.”