Tựa hồ bởi vì bị làm quá tàn nhẫn, lại nguyên do không được rửa sạch. Sau ngày hôm đó, Sở Yến bị sốt cao.
Lâm Cẩn Chi nhìn hơi thở y mỏng manh ở trên giường, vươn tay gạt ra sợi tóc của y. Nhẹ nhàng một chút, chỉ với một cái chạm sợi tóc đã tuột khỏi lòng bàn tay, một sợi cũng không thể giữ lại được.
Ánh mắt Lâm Cẩn Chi sâu thẳm.
Hắn chưa bao giờ biết rằng, Sở Yến cũng có lúc đẹp như vậy, mọi thứ đều quyến rũ tâm trí hắn.
Khoảng thời gian khi đó là đề tài Lâm Cẩn Chi không muốn nói đến nhất.
Trừ Sở Yến, không ai dám nói trước mặt hắn.
Đó là một vết sẹo đã sớm thối rửa, mỗi lần nhắc đến, nó sẽ lại lần nữa rỉ máu và đau đớn không dứt.
Lâm Cẩn Chi căm hận Sở Yến, hận y cưỡng bức mình, hận y đã giam giữ Lâm hầu gia.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Sở Yến, đáy lòng Lâm Cẩn Chi lại dâng lên một khoái cảm trả được thù, cảm giác này vô cùng phức tạp. Không biết có phải là do hắn ta đè ép Sở Yến hay không, Lâm Cẩn Chi vẫn luôn tự giễu—— nhìn đi, người cao quý nhất trên đời này không phải vẫn bị hắn ta đè dưới thân hay sao?
Hắn muốn trả thù, muốn cho Sở Yến biết cảm giác của hắn lúc đó là như thế nào.
Vậy mà nhìn dáng vẻ yếu ớt của Sở Yến như vậy, Lâm Cẩn Chi đột nhiên cảm thấy tâm tình cực kém.
Hắn lần đầu tiên biết làm loại chuyện này cũng sẽ khiến người ta bị sốt.
Cho đến cuối cùng, Lâm Cẩn Chi hạ lệnh cho người tắm rửa Sở Yến, mặc lại quần áo một lần nữa, rồi mời thái y lại xem.
Thái y họ Diệp, năm nay mới 26 tuổi, có thể làm thái y trong cung, y thuật cũng có chút thành công. Diệp thái y đã sớm biết hiện giờ hoàng cung đã nằm dưới sự khống chế của Lâm Cẩn Chi và Hàn Tranh nên run rẩy lo sợ đi tới xem bệnh cho Sở Yến. Sau khi đợi hắn phát hiện ra Sở Yến bị thương ở đâu, đôi mắt của Diệp thái y đã đỏ hoe.
Đây chính là đương kim hoàng thượng, vậy mà lại bị hủy hoại bởi đám súc sinh này!
“Bẩm báo công tử, bệ hạ bị sốt rất nghiêm trọng, mong rằng công tử đừng đụng vào người ngài ấy nữa.”
Lâm Cẩn Chi bật cười: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Tuy rằng sắc mặt Diệp thái y đã trắng bệch, nhưng vẫn duỗi thẳng lưng: “Ý trên mặt chữ.”
Đáy mắt Lâm Cẩn Chi trở nên lạnh lùng, nổi lên sát ý.
Diệp thái y nhịn không được nói: “Lúc trước tuy rằng bệ hạ cưỡng ép đưa ngài vào cung nhưng trước khi ngài ấy chạm vào người công tử, còn triệu ta vào hỏi rất lâu, do ngài ấy sợ bản thân tổn thương đến công tử. Nhưng hôm nay...... Ngươi lại đối xử với bệ hạ thế nào?”
Lâm Cẩn Chi choáng váng, thật sự lúc đó y không hề bị đau gì, thì ra là Sở Yến đã hỏi qua thái y trước khi làm.
Nhưng mà...... Khó có thể mở miệng.
“...... Tại sao y lại muốn làm như vậy?”
"Còn có thể vì cái gì?" Diệp thái y khẽ cắn môi, “Nam tử cùng nam tử vẫn là không đúng chính đạo, chỗ kia sao có thể dùng để hầu hạ được? Ngài ấy chỉ là sợ công tử đau!”
—— Ngài ấy chỉ là sợ công tử đau!
Vài lời nói đánh thật mạnh ở trong lòng Lâm Cẩn Chi.
Lâm Cẩn Chi không khỏi mở to mắt, lần đầu tiên trong đời hoảng loạn lên, cảm thấy mọi thứ nằm ngoài tầm khống chế của mình.
Lâm Cẩn Chi vốn tưởng rằng Sở Yến là nhìn trúng tướng mạo của mình, còn muốn giữ hắn lại trong cung để kiềm chế cha.
Vì sao...... lại sợ hắn đau chứ?
Cuối cùng Lâm Cẩn Chi vô lực vẫy vẫy tay: “Ngươi giúp y xem đi.”
[ Giá trị hối hận Lâm Cẩn Chi: Một trái tim. ]
[ Vị Diệp thái y này thật là một trợ thủ đắc lực, cách nói của hắn làm ta cảm thấy ta đi sai hướng lại hóa ra là đứng phía bên kia, tài ăn nói không tồi.]
[ Nhắc nhở hữu tình: Vị Diệp thái y này trước đây chịu ân huệ của nguyên chủ. ]
Đáy lòng Sở Yến buồn cười: [ Có điều chỉ có như vậy thì tăng giá trị hối hận quá ít, hơn nữa Lâm hầu gia chậm chạp không xuất hiện, phải đến thuốc mạnh mới được chứ.]
Bởi vì lời nói của Diệp thái y, Sở Yến đã được tắm rửa sạch sẽ rồi mặc y phục vào, không hề giống trước kia mặc một thân sa y mỏng manh như ánh trăng.
Trong lúc hoảng hốt, Diệp thái y nhìn thấy đôi tay của Sở Yến giấu trong ống tay áo rộng lớn. Đôi tay dùng để vẽ tranh đánh đàn giờ đây đã tràn đầy vết thương. Cổ tay hơi lộ ra ngoài, một đoạn da thịt màu tuyết đang bị xích sắt ghì chặt đến bầm tím.
Diệp thái y thậm chí có thể liên tưởng đến bệ hạ đã giãy giụa như thế nào vô số đêm.
Không ngừng muốn đi ra khỏi tẩm điện giống như cái lồng sắt này, liều mạng muốn mở những sợi dây xích này ra.
Diệp thái y bôi thuốc vào cổ tay rồi dùng mảnh vải trắng quấn lại, vô cùng trìu mến nhìn Sở Yến.
Bệ hạ thật quá đáng thương.
Sự xuất hiện của Diệp thái y khiến Lâm Cẩn Chi càng thêm phiền muộn.
Hắn không thích ai nhìn Sở Yến như vậy, y rõ ràng là tên cặn bã, vậy thì trìu mến cái gì?
“Đi xuống.”
Diệp thái y gắt gao nắm chặt tay, có chút không muốn rời khỏi nơi này, nhưng hiện tại trong cung đã bị vị Võ An Hầu công tử này khống chế rồi.
Hắn bất lực.
Diệp thái y chỉ có thể áp chế toàn bộ phẫn nộ của bản thân, cẩn thận rời khỏi nơi này.
Lâm Cẩn Chi ngồi ở bên trong một lúc lâu, vẫn không nhúc nhích: “Ngươi rõ ràng là người tàn bạo, thế nhưng vẫn còn có người vẫn quyết một lòng quan tâm ngươi như vậy sao?”
Nhớ tới trước đây, hắn cũng đồng cảm với đứa nhỏ này.
Lâm Cẩn Chi mỉm cười, có chút tự giễu, “Không, không phải lúc trước ta cũng giống như vậy sao?”
Chỉ tiếc, khi phần quan tâm của ta bị ngươi giẫm đạp, cưỡng ép làm vặn vẹo quan hệ của chúng ta.
Không bao lâu, Sở Yến mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Khi mới tỉnh dậy, ánh mắt y ẩn chứa sự ngây thơ cùng ỷ lại, dường như mở lòng hoàn toàn, như thể đối phương là người duy nhất y tin tưởng trên đời này.
Bên trong đôi mắt như mực không mang theo một chút phòng bị, khi Sở Yến nhìn người khác như thế này, có thể khiến bất kỳ ai cũng phải mê muội.
Trong giây tiếp theo, cái nhìn này đã thay đổi.
Lý trí Sở Yến trở về, một lần nữa trở nên đề phòng, không tín nhiệm cùng thống khổ.
—— Tên lừa đảo.
Lâm Cẩn Chi vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được biểu tình của Sở Yến khi y thốt ra ba từ này.
Hắn không thể không để ý.
Lâm Cẩn Chi tiếp cận đi tới, tựa hồ muốn làm gì đó với y.
Thân thể Sở Yến cứng đờ, sau đó như cam chịu đôi mắt khẽ buông xuống.
Ngày đó tự bức vua thoái vị, hai người trước sau luôn đối chọi gay gắt như vậy.
Tính tình Sở Yến âm tình bất định, làm người vô cùng tàn bạo, không biết bao nhiêu cung nhân đại thần đã bị giết.
Lâm Cẩn Chi thực sự mê muội, chính mình như thế nào sẽ tha cho y như vậy.
Chỉ có điều thân thể y thật sự làm hắn rất thích.
“Ngươi còn muốn làm gì với ta?”
Nghe thấy y nói, trong lòng Lâm Cẩn Chi chấn động.
Đáng giận! Hắn thiếu chút nữa lại bị người này mê hoặc!
Đáy mắt Lâm Cẩn Chi hơi lạnh: “Lâm gia nhiều thế hệ đều là người trung thành, tại sao ngươi phải ra tay với phụ thân ta? Còn có, ngươi rốt cuộc giấu ông ấy ở đâu?”
"Giết rồi." Sở Yến lãnh đạm nói.
Gân xanh của Lâm Cẩn Chi nổi lên, từng câu từng chữ hỏi: “Ngươi.. nói... cái... gì?”
Sở Yến nhìn về phía hắn ta: “Trẫm chỉ hận lúc trước vì sao không thể nhẫn tâm, loại bỏ hết tất cả các ngươi, vậy sẽ không có sự sỉ nhục ngày hôm nay.”
"Đúng vậy, ta không chết, ta còn sống. Nhưng ta tình nguyện thà bị ngươi giết đi!" Lâm Cẩn Chi nở nụ cười, nếu Sở Yến cảm thấy đây là sỉ nhục, hắn phải cho y biết thế nào là sỉ nhục.
Ngay sau đó, Lâm Cẩn Chi sáp lại gần.
Sắc mặt Sở Yến tái nhợt, rất muốn đẩy Lâm Cẩn Chi ra, nhưng lúc này trên người y căn bản không còn một chút sức lực nào.
Vì thế hai người lại làm một lần.
Nhưng lần này hắn lại không làm quá mạnh, sắc mặt Sở Yến tái nhợt trực tiếp hôn mê đi.
Sở Yến tựa hồ sốt đến mơ hồ, vẫn không ngừng nói sảng.
“Tên lừa đảo...... Tại sao lại gạt ta.”
Nước mắt ẩn hiện trong khóe mắt Sở Yến, ngay cả đuôi mắt cũng mang một chút hồng nhạt, phảng phất là kìm nén đến đau lòng.
Thật là đáng thương, hoàn toàn khác với hoàng đế cao cao tại thượng trước kia, khiến người ta vô cớ thương tâm.
Lâm Cẩn Chi cau mày, một nỗi thương tiếc dâng lên trong lòng không thể giải thích được.
Đơn giản là nổi thương tiếc này xen lẫn với hận thù, hắn ta không thể phân biệt được.
Sở Yến nói giết phụ thân hắn, rất có thể là vì chọc giận hắn.
Mà hắn, cố tình lại bị y chọc giận.
Lâm Cẩn Chi cảm thấy rất mệt nên lệnh cho người đến chăm sóc cho y, đột nhiên muốn tìm hiểu xem lời Sờ Yến nói hắn là tên lừa đảo là có ý gì.
[ Cuối cùng cũng đánh phá được một góc. ]
[ Hắn đã bắt đầu tin tưởng chủ nhân. ]
[ Ừm. ] Sở Yến nhắm hai mắt giả bộ ngủ, có điều chuyện nên làm là có thể khiến y sa sút một chút.
Đông, đông, đông.
Sau khi đánh phá được một góc, phải vận dụng năng lực của y.
Quá trình dệt ký ức, bắt đầu ——
Cả người Lâm Cẩn Chi cực kỳ vô lực, khi y bước ra ngoài, nhìn thấy hoa lê rũ bên ngoài, gió thổi qua liền rơi xuống đầy đất, giống như tuyết trắng vậy.
Lâm Cẩn Chi bỗng nhiên nhớ tới trước kia, hắn lớn hơn Sở Yến năm tuổi, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, cuộc sống của y chẳng nghĩ đến đây lại là hoàng tử, thậm chí còn không bằng súc sinh.
Trên người y cực kỳ bẩn thỉu, mặt mũi lấm lem bùn đất, chỉ có đôi mắt kia là sáng ngờ.
“Đồ chó nhà ngươi, sao không bò nhanh lên!”
“Hoàng huynh, bụng ta rất đói.”
“Chờ ta chơi đủ rồi sẽ thưởng thức ăn cho ngươi, mau lên cho ta.”
“Thật, thật vậy sao?”
Tam hoàng tử cười nói: “Đương nhiên là thật.”
Y bị người khác xem là chó mà cưỡi lên người, bởi vì thân thể quá gầy yếu, rốt cuộc bị té ngã trên mặt đất.
Tam hoàng tử xì một tiếng khinh miệt, từ trên người y đi xuống: “Không thú vị, sức lực chỉ có như vậy? Mấy tên thư đồng của ta còn chơi chưa đủ đâu.”
Phản ứng của Sở Yến ngay lúc đó làm hắn ta vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Đôi mắt đen của y hiện lên vẻ lạnh lùng nhưng cuối cùng lại quỳ trên mặt đất, đáng thương nói với tam hoàng tử: “Hoàng huynh, vậy ngươi nhớ cho ta một chút gì để ăn.”
Ngày đó không phải cũng dưới tàng cây hoa lê như vậy, cánh hoa rơi xuống đầy đất sao?
Lâm Cẩn Chi không thể bước đi, bị thu hút bởi đứa nhỏ này. Cho đến cuối cùng, chậm rãi đi về phía y.
Lúc ấy Sở Yến là nói cái gì......?
Y nhìn hắn cười: “Ngươi cũng muốn chơi sao?”
Ngươi cũng muốn đùa giỡn ta, làm nhục ta, giống những người đó sao?
Lâm Cẩn Chi căng thẳng trong lòng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, từ trong tay áo đưa ra một cái khăn gấm: “Lau mặt.”
Sở Yến hơi giật mình, cúi đầu.
“Không dám lau.”
“Tại sao?”
“Dù sao cũng sẽ không sạch.”
Không sạch?
“Từ nhỏ ta đã ở trong bùn, trước nay đều không sạch sẽ.”
Lâm Cẩn Chi nhăn chặt mày.
Hắn ta nhìn thấy Sở Yến nhẹ giọng nói: “Không ai cho ta sạch sẽ.”
Hơi thở của Lâm Cẩn Chi run lên.
Nhưng mà, khăn lau mặt cuối cùng để lại bên người Sở Yến nhưng y lại không dùng để lau mặt, mà ngược lại giữ nó đến mấy năm.
[ Anh anh anh, thật thảm! Trong ký ức hư cấu ra cái khăn như thế? Đi đâu tìm cái khăn giữ lại trong mười mấy năm bây giờ? ]
[ Đồ ngốc, chủ nhân của mi sẽ quên mất loại chuyện quan trọng này sao? Lâm Cẩn Chi không có cho khăn nhưng Tiêu Thần có giữ chiếc khăn của vị mẫu thân đã chết của mình nha. ]
Lâm Cẩn Chi về lại phòng một lần nữa, nhìn thấy thái giám Cao Hoa hầu hạ bên trong, hốc mắt tựa như đỏ lên.
“Làm sao vậy?”
“Bệ hạ đang nói mớ.”
Lâm Cẩn Chi đi vào, thật sự nghe thấy tiếng kêu mỏng manh của Sở Yến: “Túi tiền......túi tiền của ta......”
Túi tiền của y?
Lâm Cẩn Chi nghĩ tới, trên người Sở Yến vẫn luôn đeo một cái túi tiền màu trắng bên mình, y trân quý nó rất lâu, người khác không được chạm vào, ngay cả Lâm Cẩn Chi cũng không được.
Lâm Cẩn Chi bị ký ức ảnh hưởng, khó có được ý tốt quá mức mà gọi người tìm kiếm.
Bởi vì đó là vật Sở Yến quý trọng nên cũng không khó tìm kiếm.
Rất nhanh Cao Hoa liền trình lên.
Lâm Cẩn Chi đang định đem túi tiền đặt bên cạnh Sở Yến, bỗng nhiên rất muốn nhìn xem bên trong rốt cuộc là có thứ gì, có thể khiến y quý trọng nhiều năm như vậy.
Khi hắn mở nó ra, mới phát hiện ——
Đó là một cái khăn màu trắng đã sớm bạc màu, giống như đúc trong trí nhớ chính mình.
Hô hấp Lâm Cẩn Chi đều mang theo một chút đau đớn, trong lồng ngực tràn đầy mùi máu tươi.
Hóa ra Sở Yến trân quý thứ này lâu như vậy?
Giữ lại cho chính mình, không dám quên.