Phó tổng duy nhất từng có tình nhân (tiếp)
Chàng trai ngây ngơ, thuần khiết nép mình trong vòng tay người đàn ông cao lớn, anh tuấn, run rẩy hỏi: "Anh, người này là ai vậy? Có phải anh ta nói dối không?"
Và rồi, Phó Cẩn Thành, người đàn ông quyền cao chức trọng ấy, đã đặt lên trán Ôn Cẩm một nụ hôn, dịu dàng trấn an: "Ngoan nào, A Cẩm. Cậu ta chỉ là kẻ điên thôi, em đừng tin. Đời này, anh chỉ yêu mình em."
Kết cục, Giản Thượng Ôn bị bọn họ vứt bỏ, phải nhận lấy kết cục thê thảm trong tay những kẻ điên cuồng ấy. Cho đến khi chết đi, Giản Thượng Ôn mới biết được cậu chỉ là một nhân vật phụ bất hạnh trong thế giới tiểu thuyết. Vai chính Ôn Cẩm là bạch nguyệt quang mà tất cả nam phụ đều yêu say đắm. Còn cậu chỉ là thế thân tội nghiệp, là vật hi sinh nhằm tôn lên tình yêu của các nam chính dành cho bạch nguyệt quang. Chính vì vậy, họ đối xử tốt với Ôn Cẩm bao nhiêu thì càng tàn nhẫn với Giản Thượng Ôn bấy nhiêu, kết cục cuối cùng chỉ có thể chết trong cô độc mà không một ai hay biết.
Bật ra khỏi dòng hồi ức, Ôn Cẩm nhìn Giản Thượng Ôn với ánh mắt có phần rụt rè, dè dặt hỏi: "Anh, chúng ta... đã gặp nhau ở đâu không vậy?"
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào yên lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn vào Giản Thượng Ôn, nhất là những người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cậu thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén, đầy cảnh cáo của họ.
Nửa ngày sau, Giản Thượng Ôn khẽ cười, đôi mắt cong lên tựa vầng trăng non: "Tất nhiên là chưa từng. Nếu tôi đã gặp qua cậu em dễ thương thế này, chắc chắn sẽ nhớ mãi."
Ôn Cẩm ngượng ngùng, hai tai đỏ
Giản Thượng Ôn nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng thầm cười lạnh. Ôn Cẩm giống như tờ giấy trắng, ngây thơ và trong sáng, chẳng hề hay biết những gì đang diễn ra xung quanh, nụ cười ngây thơ ấy khiến bất kỳ ai nhìn cũng phải yêu mến. Chẳng trách cả thế giới đều yêu thích Ôn Cẩm.
Nhưng Giản Thượng Ôn thì khác, cậu không cần phải làm gì, vốn dĩ đã là vai chính được mọi người vây quanh sủng ái.
Giản Thượng Ôn quay người lại, lơ đãng liếc nhìn ba người đàn ông đang ngồi trên sofa. Họ, một người từng trải, chín chắn; một người điềm tĩnh, lịch thiệp; và người còn lại thì lạnh lùng, cuốn hút. Thế nhưng, tất cả bọn họ, không hẹn mà cùng nhìn Giản Thượng Ôn bằng ánh mắt đầy cảnh giác và thù địch. Rõ ràng cậu chưa làm gì cả, nhưng lại trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người.
Giản Thượng Ôn nhếch môi cười nhạt, như một đóa hoa tuyệt đẹp nhưng đầy thâm độc.
Khán giả theo dõi livestream đều cho rằng cậu lại chuẩn bị gây chuyện, nhưng Giản Thượng Ôn lại chẳng làm gì.
Cậu chỉ cúi đầu nhìn Ôn Cẩm, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Tôi vừa mới tới, chưa biết phòng ngủ của mình ở đâu, cậu có thể dẫn tôi đi được không? "
Ôn Cẩm vô thức gật đầu đồng ý.
"Để tôi dẫn cậu ấy đi."
Giọng nói trầm ổn vang lên từ phía ghế sofa. Phó Cẩn Thành đứng dậy, bộ vest trên người càng tôn lên vóc dáng cao ráo, oai nghiêm của người đàn ông.