Lương Thâm mím môi: “Nghe nói bây giờ chỉ có bệnh viện mới có các thiết bị y tế để có thể giữ mạng sống của ông già. Tình cờ là nhà tôi gần đây muốn mua mấy bệnh viện, em thường xuyên đến đó phải không? Bảo bối, không bằng em nói với tôi, ông già kia trong bên viện hoàn cảnh thế nào?”
Giản Thượng Ôn có chút bất ngờ. Ở kiếp này, dù cậu và Lương Thâm đã xa cách đã lâu nhưng Lương Thâm vẫn còn nắm được hướng đi của ông ấy.
Khi còn nhỏ, cậu không có cha mẹ và thường xuyên bị ngược đãi ở nhà dì, người ông tốt bụng thường nhận anh về. Khi cậu làm em họ không vui, cậu sẽ bị đuổi ra ngoài và bị trừng phạt không được ăn cơm. Nếu cậu không được ăn, ông nội sẽ lén đưa đồ ăn cho cậu, trong mùa đông lạnh giá, khi tuyết rơi, nếu thấy cậu đứng lạnh cóng trước cửa sẽ cho cậu vào nhà sưởi ấm.
Những điều này có thể không quá xa hoa.
Nhưng mà, trong cuộc đời cậu không nhận được nhiều thiện chí nên dường như điều đó rất quý giá đối với cậu.
Ông ngày càng già đi, tuổi tác đã lớn , một lần xảy ra chuyện và phải dựa vào thiết bị y tế để tồn tại nếu bệnh tình trở nên nặng hơn. Hàng tháng ở bệnh viện đã ngốn rất nhiều chi phí, ông con cái cũng không có, nghĩ đến việc đổ tiền vào một cái động không đáy, liền nghĩ đến việc từ bỏ trị liệu. Một lần hắn đến bệnh viện thăm khám tình cờ gặp được, lúc ấy cậu mới vừa có chuyện với Lương Thâm, biết không nên xen vào chuyện của người khác, nhưng rốt cuộc vẫn đem nốt số tiền không nhiều lắm còn lại trên người cho đi.
Lương Thâm nói khinh nhẹ nhàng, cũng không gay gắt, tâm hướng về Giả Thượng Ôn tựa như thiên đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT