"Ôn Diệp có thể trị được nàng ta?" Ôn Ngọc Uyển nhịn không được hoài nghi, mới tới đây thôi, nàng ấy vẫn cảm thấy Ôn Diệp là một cô nương nhu thuận, nhiều nhất là có chút tinh ranh và không nhát gan như Ôn Lan mà thôi.

Thẩm thị không giải thích mà chỉ nói: "Chờ sau này tiếp xúc nhiều rồi con sẽ hiểu thôi."

Ôn Ngọc Uyển gật đầu, cũng không nghĩ sâu xa.

Nàng ấy chợt nhớ đến chuyện mà bà bà đã phân phó trước khi xuất môn, nghĩ rồi nói: "Chỗ này của con có một bộ trang sức vàng ròng, nhìn cũng không tệ, muốn thêm trang cho Tứ muội."

Thẩm thị một câu chọc thủng: "Ba bà của con đưa cho con hả?"

Ôn Ngọc Uyển mỉm cười, để hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, chờ hai đứa đi rồi mới nói: "Nương thật là, chuyện gì cũng có thể đoán trúng."

Quả thật bộ trang sức đó là bà bà Vĩnh Thành Bá phu nhân bảo nàng ấy mang đến.

"Thiết nghĩ tiểu cô tử đó của con đã định ra việc hôn sự rồi nhỉ." Thẩm thị lần nữa nói trúng.

Ôn Ngọc Uyển không thể không bái phục, đồng thời hỏi: "Bà bà vẫn luôn giấu chuyện này, sao nương lại biết?"

Thẩm thị liếc nữ nhi một cái, nói: "Con người đó của bà bà con, ta vẫn có chút hiểu."

Ôn Ngọc Uyển thầm chấp nhận, nếu không phải mẫu thân hiểu rõ bà bà, cuộc sống hiện tại của nàng ấy cũng không tốt thế này.

"Định nhà nào?" Thẩm thị lại hỏi.

Ôn Ngọc Uyển cũng không giấu giếm: "Đích trưởng tử của Tịnh Viễn Hầu gia."

Thẩm thị gật đầu: "Xác thật là một cửa hôn sự tốt."

Đích trưởng tử thừa tước, nữ nhi gả qua đó, tương lai chính là Tịnh Viễn Hầu phu nhân, Vĩnh Thành Bá phu nhân có thể không cao hứng mới lạ.

Tuy nói phụ tử Vĩnh Thành Bá ở trên triều được trọng dụng, nhưng Tịnh Viễn Hầu cũng không hề kém.

Vốn dĩ trong danh sách suy xét của Tịnh Viễn Hầu phu nhân không có cô nương nhà Vĩnh Thành Bá, cho đến khi việc hôn sự của Ôn gia và Từ gia được định xuống.

Kể từ đó, giữa Vĩnh Thành Bá phủ và Từ Quốc công phủ đã nhiều thêm một bước chuyển ngoặc mới.

Bấy giờ Tịnh Viễn Hầu phu nhân mới chú ý tới Vĩnh Thành Bá phủ. Và tất nhiên bà ấy cũng không phải là một người tùy tiện hố nhi tử, cô nương đích xuất của Vĩnh Thành Bá phủ quả thực trổ mã không tệ, phụ huynh trong nhà cũng biết phấn đấu, bằng không cho dù Quốc công phủ có kết thân với Vĩnh Thành Bá phủ thì bà ấy cũng sẽ không suy xét.

Nhưng mà Thẩm thị cũng biết, nếu không có hôn sự giữa Ôn Diệp và Nhị gia Từ Quốc công phủ, lấy ánh mắt đó của Tịnh Viễn Hầu phu nhân, căn bản sẽ không chủ động tìm hiểu cô nương của Vĩnh Thành Bá phủ.

Ôn Ngọc Uyển thấy Thẩm thị không phản đối, bèn nói: "Vậy giữ bộ trang sức này lại nhé?"


Thẩm thị bình tĩnh nói: "Để lại đi, ta nghĩ tứ muội của con sẽ không cự tuyệt đâu." *

Đương nhiên Ôn Diệp sẽ không cự tuyệt, thậm chí còn hi vọng loại chuyện như thế này xảy ra càng nhiều càng tốt.

Dù nàng có không ăn không uống ba năm cũng không mua nổi bộ trang sức vàng ròng mà đích tỷ Ôn Ngọc Uyển đã đưa tới.

Chẳng qua lúc bộ trang sức được đưa tới, Ôn Lan đã đi chào tạm biệt Quế di nương rồi, Ôn Tuệ thì vẫn còn đó.

Ôn Diệp cũng không hiểu nàng ta chậm chạp không chịu đi là vì cái gì.

Đồ trang sức trị giá ngàn lượng tự nhiên sẽ khiến Ôn Tuệ đỏ mắt ghen tị, nàng ta hừ lạnh: "Mẫu thân quả nhiên thiên vị!"

Ôn Diệp vui vẻ đắc ý nhận lấy bộ trang sức, lên tiếng đáp trả: "Ai bảo người ta phải gả là Nhị gia của Từ Quốc công phủ chứ."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play