Ôn Diệp nói: "Cái này gọi là mì trường thọ, càng dài chứng tỏ càng sống được lâu."
Từ Ngọc Tuyên vừa nghe thì lập tức muốn đứng lên ghế, cậu bé muốn xem sợi mỳ trong chén dài đến mức nào.
Ở trước mặt Từ Nguyệt Gia và Ôn Diệp, Từ Ngọc Tuyên không cần thủ phép tắc, về mặt này, có Từ Nguyệt Gia dạy dỗ dẫn dắt, tuy Từ Ngọc Tuyên còn nhỏ tuổi nhưng cũng dần hiểu được hành động dẫm lên ghế này, ngoại trừ trước mặt mẫu thân và phụ thân thì cậu bé không được làm ở những nơi khác.
Dưới sự giúp đỡ của Hà Hương, Từ Ngọc Tuyên thuận lợi đứng vững, sau khi nhìn thấy sợi mì còn dài hơn cả mình thì cậu bé há to cái miệng nhỏ, muốn có giật mình bao nhiêu thì giật mình bấy nhiêu.
Sau khi ngồi xuống một lần nữa thì cậu bé nhìn sợi mì trong chén, rõ ràng là không nỡ ăn.
Từ Ngọc Tuyên nhìn trái nhìn phải một lúc, thấy trước mặt Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia cũng có một chén mì, đôi mắt cậu bé hơi sáng lên: "Nương cũng có?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT