Ôn Diệp biết Thường di nương nói những lời này không phải quan tâm tình cảm của nàng đối với Tuyên Ca nhi sâu nặng bao nhiêu, tất cả đều là vì nàng có thể sống tốt ở Quốc Công phủ.
Phụ mẫu thương con, tất sẽ vì con mà lo toan chu toàn.
Ôn Diệp đều hiểu hết, vì vậy nói: "Di nương, con nhớ rồi."
Thường di nương không đòi hỏi Ôn Diệp phải đối đãi với kế tử như nhi tử thân sinh của chính mình, lòng người vẫn luôn bất công, cho dù đều là hài tử do mình sinh ra thì mười ngón tay cũng có ngón dài ngón ngắn.
Muốn sống một cuộc sống tốt đẹp thì phải bỏ công vun vén, không có tình cảm cũng không sao, ít nhất cũng phải có thái độ tốt.
Thường di nương nghe thấy Ôn Diệp đáp ứng thì vui vẻ thở phào một hơi, sau đó ánh mắt dán chặt vào Từ Ngọc Tuyên, trong lòng thầm nghĩ, lúc này đã gặp được người rồi, vừa hay có thể dùng mắt đo đạc kích thước y phục, lát nữa dùng nguyên liệu tốt may một bộ trang phục mùa xuân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT