Nhưng cho dù phải có người ở lại, cũng phải là người mình quen thuộc, nếu không Ôn Diệp sợ ngủ trưa sẽ không yên.
Đào Chi rất nhanh tiến vào, Ôn Diệp bảo nàng ấy tìm một cái ghế ngồi, cẩn thận trông chờ đến lúc Từ Ngọc Tuyên ngủ.
Từ Ngọc Tuyên bị che kín chỉ lộ ra một cái đầu, con ngươi tròn xoe, nghi hoặc: "Nương?"
Ôn Diệp đắp chăn lên, nằm xuống đồng thời đáp lại: "Sao vậy?"
"Không phải, cùng nhau ngủ sao?" Từ Ngọc Tuyên nói xong, bàn tay bé nhỏ dưới chăn cùng nhau động đậy.
Ôn Diệp nghiêng người, tay chống đầu, nhìn cậu bé, khẽ mỉm cười: "Bây giờ chúng ta không phải nằm chung giường sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT