Ghế dài chen thêm vào một nhóm người, một nhóm các cô gái trẻ trung quyến rũ, Cung Cự huýt sáo: “Điều tuyệt nhất đến rồi!”
Lục Nhân bị một cô gái trang điểm diễm lệ ghẹo vài câu, nháy mắt mặt liền đỏ như đít khỉ, hiện nguyên hình bộ dạng của một học sinh cao trung, lắp ba lắp bắp: “Chị, chị gái, các chị cũng đến chơi à?”
Các cô gái này rất giỏi trêu ghẹo nam sinh cao trung, trên chiếc ghế dài không ngừng truyền ra những tiếng cười tùy ý dễ nghe.
Diện mạo Vân Niệm thoạt nhìn quá ngoan ngoãn, so với con gái còn muốn xinh đẹp hơn, các cô gái sau khi thấy rõ mặt cậu hoàn toàn không đành lòng xuống tay, vì thế suốt quá trình đều không có người tới gần.
Vân tiểu thiếu gia chán nản nhìn mọi người náo loạn, có chút không hiểu tại sao mọi người hưng phấn như vậy, ngáp một cái, thầm nghĩ còn không bằng trở về ngủ.
Cậu không muốn chú Trần đến đây đón mình, quay người qua, chổ ngồi Chu Hành Nghiên ban đầu quạnh quẽ, hiện tại lại trở nên cực kỳ chen chúc, các cô gái bị vẻ ngoài và khi chất như một người đàn ông trưởng thành của Chu Hành Nghiên hấp dẫn, những nam sinh cao trung còn non và xanh bên cạnh lập tức bị làm lơ, tất cả đều tập trung bên này.
Chu Hành Nghiên vẫn duy trì khoảng cách với các cô, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vân Niệm, vài lần muốn đứng dậy rời đi, nhưng nhìn thấy Vân Niệm vẫn thản nhiên ngồi tại chổ, một chút ý muốn đi cũng không có, vì thế đành nhịn xuống.
Những cô gái quyến rũ giống như yêu tinh thấy thịt Đường Tăng, tuy rằng trên người Chu Hành Nghiên tỏa ra áp suất thấp, không dám đến quá gần, nhưng vị em trai đẹp trai này không biết vì lý do gì vẫn không có ý định chạy, đã cho các nàng có thêm nhiều thời gian để trêu đùa.
Trước khi gia đình Chu Hành Nghiên gặp biến cố, anh đã được giáo dục nghiêm khắc, nhân phẩm hay học lực không chỉ là lời nói suông, cuộc sống hỗn loạn sa đọa như trong phim ảnh sách báo miêu tả của một phú nhị đại càng không dính dáng đến.
Tình cảnh trước mắt làm anh có chút không chống đỡ nổi.
Mùi nước hoa đủ loại, rất nồng bay qua, anh lại lạnh mặt ngồi xa ra thêm một chút.
Vân Niệm bỗng nhiên không muốn rời đi nữa, hứng thú bừng bừng nhìn dáng vẻ không biết làm sao của Chu Hành Nghiên, dáng vẻ này là lần đầu tiên xuất hiện trên người Chu Hành Nghiên, so với khu trò chơi điện tử hay quán bar gì đó còn mới mẻ hơn nhiều, trước hôm nay cậu còn tưởng Chu Hành Nghiên là cái người mặt than, không cảm xúc.
Nhìn một lúc, cậu mới nhớ ra, liền cầm điện thoại muốn chụp Chu Hành Nghiên vài tấm, ghi lại một màn khó quên này.
Mới vừa giơ điện thoại lên, cổ tay đã bị nắm chặt.
Chu Hành Nghiên lấy điện thoại từ tay Vân Niệm, thanh âm lạnh lẽo: “Chú Trần đang đợi ở bên ngoài.” Nắm chặt cổ tay Vân Niệm, không lời giải thích mang người ra ngoài.
Sau khi đi ra, Vân Niệm hất tay ra, nhìn chung quanh một vòng, cảm giác mình bị lừa: “Chú Trần đâu?”
Chu Hành Nghiên đứng yên không nói lời nào.
Vân Niệm liếc anh một cái, bỗng nhiên tiến lên, đứng song song với anh, sau đó cong lưng, khom nửa người trên về phía trước, quay đầu tiến gần đến trước mặt anh, nương theo ánh đèn đường chăm chú đánh giá anh, ánh mắt chuyển động khắp mặt anh, hứng thú hỏi: “Chu Hành Nghiên, anh tức giận sao?”
Chu Hành Nghiên nghe ra được một tia đắc ý trong câu nói kia, hòa hoãn lại nét mặt, lấy áo khoác phủ lên cho cậu, nói: “Chú Trần nói mười phút nữa sẽ đến.”
Vân Niệm cẩn thận tự mình kéo khóa áo khoác, động tác nghiêm túc như các bạn nhỏ mẫu giáo vừa mới học được cách tự mình mặc quần áo, Chu Hành Nghiên rũ mắt, dùng khóe mắt để ý nhất cử nhất động của cậu, không khỏi cảm thấy mâu thuẫn.
Đối phương như có đôi mắt mọc trên đầu, bỗng nhiên mở miệng: “Có phải anh đang nhìn lén tôi không?”
Giọng điệu của cậu vô cùng chắc chắn, Chu Hành Nghiên thu hồi ánh mắt, có chút bối rối, theo bản năng phủ nhận: “Không có.”
Vân Niệm đá anh một cái, mắng: “Nói dối, còn nói không có? Anh chính là vì Vân Mạnh Tề nên theo dõi tôi.”
Tiểu thiếu gia yếu đuối mong manh, bất kể là đá người hay mắng người, đều không có uy lực gì, Chu Hành Nghiên theo bản năng duỗi tay ôm lấy thiếu niên yếu ớt đang giương nanh múa vuốt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cẩn thận bậc thềm.”
Vân Niệm đẩy tay anh ra, xoay người chạy vào đám người phía sau.
Đây là con đường náo nhiệt nhất về đêm, trời càng khuya càng đông đúc, Chu Hành Nghiên một phút mất tập trung, liền không thấy bóng dáng Vân Niệm đâu, điện thoại Vân Niệm vẫn trong tay anh chưa trả về.
“Vân Niệm!”
Từ trước đến nay khi gặp chuyện anh luôn rất trầm ổn, lúc này người đi mất, lại cũng có chút hoảng hốt.
Đi được một đoạn đường, tới góc đường, chỉ thấy bức tường bên ngoài của một cửa hàng chặn trước mặt, đang muốn sang đường, bên vai trái chợt bị vỗ hai lần.
Anh nhìn sang bên phải, thiếu niên đội mũ cá sấu dừng bước, thanh âm khàn đặc phát ra từ dưới mũ cá sấu, rầu rĩ, lại mang theo một chút mềm mại ngọt ngào: “Sao anh biết tôi sẽ chạy về bên phải?”
Chu Hành Nghiên nhìn bộ trang phục quái dị của cậu từ trên xuống dưới, sợ cậu lại chạy, vì thế rút kinh nghiệm, bắt lấy cổ tay cậu.
Đối phương không kháng cự động tác nắm lấy cổ tay của anh, chỉ là vẫn như cũ chấp nhất vấn đề vừa rồi, tiếp tục mềm như bông mà nói: “Vừa rồi tôi chuẩn bị vỗ bên vai phải của anh vài cái, không ngờ lại bị anh nhìn thấy, thật không thú vị gì cả.”
Chu Hành Nghiên không biết trả lời thế nào, muốn hỏi cậu tìm đâu ra chiếc mũ kì quái như vậy, sao miệng lại dài như thế, lại muốn hỏi cậu vì sao lại muốn một mình chạy trốn …… Lời đến bên miệng, lại cảm thấy một câu cũng không thích hợp.
Thiếu niên đội mũ cá sấu cố hết sức ngẩng mặt lên, nghiêng nghiêng đầu, thở dài: “Anh thật giống một người câm.”
Chu Hành Nghiên hỏi lại: “Có sao?”
Đối phương làm lơ anh, gỡ cổ tay ra khỏi tay anh, dùng hai tay nắm lấy cổ áo anh, nhích gần lại, sát một chút, như thể làm vậy sẽ càng nhìn rõ mặt anh.
Cách chiếc mũ nhìn trong chốc lát, cậu tò mò hỏi: “Vì sao các cô gái đó đều vừa nhìn đã thích anh?”
Chu Hành Nghiên muốn vươn tay cởi mũ của Vân Niệm, chỉ nghe thấy người bên cạnh hào hứng hỏi: “Chu Hành Nghiên, anh biết hôn môi là như thế nào không?”
Động tác của anh dừng lại, loại vấn đề này, từ trong miệng Vân Niệm nói ra, thật sự có một loại kỳ lạ không nói nên lời “…… Chờ cậu trưởng thành sẽ biết.”
“Vậy anh biết cá sấu hôn môi như thế nào không?”
Chiếc mũ trùm cá sấu kì quái kia từng chút từng chút tiến lại gần anh, cái miệng dài dán lên mặt anh, chặn hết tầm nhìn của anh.
Từ trong miệng cá sấu, anh nhìn thấy Vân Niệm tươi cười, một cảm giác kỳ lạ hơn ập đến.
Còn chưa kịp phân tích cảm giác kỳ lạ này là do đâu, cổ anh đã lạnh buốt, từng đợt khí lạnh theo cổ áo tiến vào trong quần áo, sắp đến cuối thu, thời tiết có chút lạnh.
Vân Niệm ném mũ trùm, nhanh chân chạy.
Nhưng cậu đã quên Chu Hành Nghiên từ lúc vừa gặp lại đã bắt đầu đề phòng cậu một lần nữa chạy trốn, vì thế vừa chạy chưa được mấy bước, cổ tay đã bị bắt lấy kéo về, đâm thẳng vào lồng ngực Chu Hành Nghiên.