Edit: thauyn22
Cậu nhớ rõ mình giận dỗi đi vào phòng cho khách, còn mang theo gối đầu của mình quyết cắt đứt cùng Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên vẫn không nhúc nhích ngắm mặt cậu, thuận miệng giải thích: "Anh ôm em trở về."
Vân Niệm đảo tròn mắt đánh giá bốn phía, không nói gì. Cậu nghĩ rồi, cho dù quyết liệt, cũng không cần thiết phải ngủ lại phòng cho khách, cậu vẫn còn rất thích phòng ngủ của mình.
Nhưng Chu Hành Nghiên thật sự quá phản nghịch, cho dù anh có làm gì cũng không thể nhanh như vậy tha thứ cho đối phương.
Chu Hành Nghiên thấy cậu tỉnh lại đã trợn tròn mắt ngồi ngốc, duỗi tay qua định ôm cậu rời giường, lại nhìn thấy nét hoảng sợ chợt lóe lên trên gương mặt cậu, loại vẻ mặt này thật sự không thích hợp xuất hiện trên mặt cậu, Chu Hành Nghiên hơi giật mình.
Cậu né tránh tay Chu Hành Nghiên, xoay người xuống giường.
Chu Hành Nghiên ngẩn ra không đến hai giây liền chạy theo, nắm chặt chân đang rũ xuống mép giường của cậu, giọng nói trầm thấp: "Đừng vội chạy lung tung."
Trong đầu Vân Niệm hiện ra gương mặt tàn khốc hung ác trong mơ, bỗng nhiên có chút sợ anh, hai chân rũ xuống mép giường không dám động đậy.
Đôi chân này được sinh ra cũng hoàn hảo không kém, xương cốt thanh tú làn da mịn màng, nhéo nhẹ một cái cũng để lại dấu đỏ, chính Vân Mạnh Tề nhìn thấy cũng không thể không thừa nhận, Chu Hành Nghiên đem đứa con trai yếu đuối mong manh quái đản tùy hứng nhà mình nuôi dưỡng rất khá, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ đẹp thuần khiết không chút tì vết, thật sự dùng hết tâm tư chăm sóc người của anh, biến cậu trở thành bảo bối mà che chở yêu thương.
Nhưng mà bảo bối này hiện giờ bị người nắm chặt trong lòng bàn tay, trong lòng sinh ra một tia không hài lòng.
Chu Hành Nghiên so thân hình với thiếu niên càng cao to mạnh mẽ, quỳ một gối ở mép giường vẫn như một con quái vật khổng lồ, cong lưng, cúi đầu, không nhanh không chậm mà mang vớ lên cho cậu.
Loại việc nhỏ này đã lặp lại vô số lần, động tác cùng chi tiết sớm đã quen đến nhắm mắt cũng có thể hoàn thành, khi làm chuyện này nam nhân rất tập trung và thành kính.
Anh dường như không hề phát hiện ra sự bất mãn của Vân Niệm, sắc mặt không đổi đè xuống sự phản kháng để kiểm tra điểm mấu chốt, giống như đang dung túng một đứa trẻ nghịch ngợm bất lực thở dài mà nuông chiều nói: "Thật là không để người bớt lo."
Vân Niệm bị thái độ này của anh chọc bực, dùng sức đè mũi chân lên vai anh, hung dữ nhắc nhở: "Đừng giả ngốc, chuyện tối hôm qua tôi đều nhớ, không có khả năng cứ như vậy mà cho qua."
Chu Hành Nghiên bị cậu dẫm lên, chẳng những không lui lại, còn nương theo người tiến lên, dựa đến gần thêm một chút.
Chân cậu buộc nâng lên, mông không vững, mềm yếu ngã về phía sau.
Chu Hành Nghiên phóng người lên, chặn đi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, thân hình như một bóng ma bao phủ lấy cậu.
Chân đạp trên vai nam nhân bị thu hẹp không gian, toàn bộ chân bị bắt gập lên vùng ngực, có loại cảm giác quái dị nói không nên lời.
Cậu yên lặng muốn dời chân mình khỏi vai đối phương, bị bắt được, thân thể Chu Hành Nghiên đè xuống càng thấp, vì thế cái chân kia của cậu gần như dán sát vào trước ngực.
"Còn nhớ rõ thì tốt, tránh cho sau này tái phạm."
Khi Chu Hành Nghiên nói, cậu cố hết sức giải cứu cái chân sắp bị bẻ gãy của mình, cơ hồ sắp quên mất Chu Hành Nghiên đang nói cái gì.
Sau khi phản ứng lại, cậu tức giận trừng đối phương một cái, cậu nghĩ Chu Hành Nghiên hiện tại đúng là cãi trời, đến bây giờ còn không biết hối cải.
Chu Hành Nghiên đúng thật là không biết hối cải, cởi nút áo cậu, từ cổ áo một đường cởi đến bụng nhỏ, tiếp theo không biết hối cải hỏi: "Trời ấm rồi, sao trên người em vẫn lạnh như vậy?"
Vân Niệm nằm trên giường thẳng tắp ngậm chặt miệng, không ngừng nhắc nhở chính mình một câu cũng không được nói với người này, sau đó bị lăn qua lộn lại mà cởi quần áo, tức đến muốn phát khóc.
Đương nhiên đến cuối cùng vẫn là không có thể khóc ra, Chu Hành Nghiên giúp cậu thay một ít quần áo dày hơn sau đó ôm cậu đến nhà ăn.
Dì nấu cơm mới tới đã kết thúc công việc buổi sáng đang muốn đi, trùng hợp bắt gặp Chu Hành Nghiên ôm Vân Niệm xuất hiện ở nhà ăn, bà rất ít khi nói chuyện với chủ nhà này, nhưng ba lần gặp hai lần thấy Chu Hành Nghiên đang dỗ dành tiểu tổ tông Vân Niệm, thấy nhiều thành quen chỉ chào tạm biệt.
Vân Niệm bị coi như một đứa trẻ ôm vào trong ngực đút cơm, càng cảm thấy Chu Hành Nghiên đáng giận, chỉ là bữa sáng hợp khẩu vị, mơ màng hồ đồ bị đút một ngụm lại một ngụm, ăn đến cảm thấy no căng, xong lại nhớ đến đang giận Chu Hành Nghiên, xụ mặt không ăn nữa.
Chu Hành Nghiên nhận thấy cậu ăn vậy là vừa đủ, sẽ không quá no cũng sẽ không quá đói, từ sắc mặt của cậu, lấy khăn tay cho cậu lau miệng lau tay.
Vân Niệm ngồi trên đùi anh từ chối: "Không cần!"
Chu Hành Nghiên không trả lời, chăm sóc người càng thêm săn sóc tỉ mỉ, ôn nhu cẩn thận.
Anh làm như không có việc gì mà xem Vân Niệm như tiểu tổ tông cung phụng hầu hạ, kháng nghị của Vân Niệm như nắm đấm đấm vào bông.
Sau vài ngày buồn bực, Vân Niệm vốn định quên chuyện này. Về phần những người bạn đó, nhất thời cậu cũng không có tâm tư đi gặp, chỉ cần tưởng tượng đến những người đó, liền sẽ nghĩ đến đêm đó mình đã thất bại thảm hại dưới tay Chu Hành Nghiên.
Mà Chu Hành Nghiên dường như càng nhanh hơn so với cậu, hơn nữa trở nên ngày càng cẩn thận tỉ mỉ, tình nguyện ném xuống công việc bỏ cuộc họp gió mặc gió, mưa mặc mưa đúng giờ chạy về nhà.
Cuộc sống của cậu được Chu Hành Nghiên lấp đầy, nơi nơi đều là bóng dáng của một người, không chứa thêm cũng không cần đến người thứ ba.
Lại một đoạn thời gian sau, Vân Niệm dù chậm chạp, cũng dần dần nhận ra, mình đây là đang bị trông giữ.
Chu Hành Nghiên như đồng thời học được bản lĩnh của cả Vân Mạnh Tề cùng Diệp Phỉ Vân, nhưng càng dính người hơn Vân Mạnh Tề, nghiêm khắc hơn Diệp Phỉ Vân, không cho phép cậu cái này, không cho phép cậu cái kia, gặp người nào cũng muốn xen vào, ăn cái gì cũng muốn kiểm soát, ra cửa cũng muốn quản.
Cũng may đối phó với một người đơn giản hơn so với đối phó với hai người, huống chi đây lại là Chu Hành Nghiên cậu quen thuộc nhất.
Tuy rằng cậu không thể giống như trước quậy phá nghịch ngợm, nhưng cậu thuần thục nắm giữ rất nhiều chiêu khiến Chu Hành Nghiên vừa lo lắng vừa tức giận.
Ví dụ như, cởi giày và chạy lòng vòng bằng chân trần trên mặt đất.
Cậu đã tổng kết ra quy luật về nhà mỗi ngày của Chu Hành Nghiên, chọn đúng giờ xuống lầu, sau khi trời ấm lên, đi chân trần lên thảm đã không còn lạnh lẽo, thậm chí có chút khô nóng, đi dạo xong một vòng, cậu ra cửa.
Xe Chu Hành Nghiên từ phía xa còn chưa mở cửa đã nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đi đi dừng dừng trước bồn hoa, bước chân nhẹ nhàng khóe miệng nhếch lên, như gặp được điều gì đó rất vui vẻ.
Anh ở xa xa nhìn trong chốc lát, dường như bị sự vui vẻ của đối phương lây nhiễm, khóe miệng cũng không tự chủ được mà giương cao.
Chờ anh đến gần, thấy rõ tình hình cụ thể liền không cười nổi nữa.
Vân Niệm vui tươi hớn hở chào đón anh: "Anh đã về rồi."
Khóe môi Chu Hành Nghiên rũ xuống, vẻ mặt anh càng nghiêm trọng, Vân Niệm càng tươi cười vui vẻ, đôi chân nõn nà trần trụi nghênh ngang đi vòng vòng trước mặt anh.
Dạo bước bên ngoài trong chốc lát, Vân thiếu gia đã không còn đơn giản là muốn đối nghịch với Chu Hành Nghiên, mà cậu thật sự cảm thấy cực kỳ vui vẻ, không khỏi thoải mái thở ra một hơi: "Thật mát mẻ nha ——"
Lời còn chưa dứt, thân thể đã bị treo lên không trung, Chu Hành Nghiên bế ngang cậu lên, khiêng trên bả vai, sầm mặt đi vào phòng, không nói lời nào mà khiêng người đi lên lầu.
Vân Niệm còn chưa chơi đủ, tay đấm chân đá, tức giận hét:"Thả tôi xuống! Chu Hành Nghiên, anh là ai mà dám quản tôi, anh càng ngày càng đáng ghét!"
Chu Hành Nghiên không nhịn được bắt đầu tự nghĩ lại mình, cậu là quá quen rồi, nếu không sao lại càng ngày càng kiêu ngạo, từ đầu đến chân đều rơi vào trong tay anh, còn ra oai với anh. Anh nhắm cái mông nhỏ gần ngay trước mắt tát xuống một cái. Người trên vai run lên, lập tức an tĩnh.
Chỉ là trong lòng anh hiểu rõ, an tĩnh như vậy cũng không được bao lâu.
Quả nhiên chưa được vài giây anh đã bị cắn.
Tư thế Vân Niệm không tiện, nhưng bắt được cái nào cắn cái đó, nhất định phải cắn đến khi người nhận sai xin tha mới thôi.
Nhưng cậu đã quên Chu Hành Nghiên đã sớm trở thành một người không biết hối cải, không chỉ không dễ dàng nhận sai xin tha như trước, còn sẽ giáo huấn cậu một trận, nhắc mãi ở bên tai đến khi cậu xin tha mới thôi.
Chu Hành Nghiên quả thật sốt ruột đến nổi giận, nhưng anh cũng không vui vẻ đi nơi nào, một ngày ảm đạm lại trôi qua.
Hiện tại cậu vẫn có chút sợ Chu Hành Nghiên, trong tiềm thức cảm thấy Chu Hành Nghiên có khả năng sẽ ức hiếp mình rất thảm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại Chu Hành Nghiên chưa từng đánh mình cũng chưa từng mắng mình, ngược lại còn rất chăm sóc mình, có thời điểm còn tinh tế tỉ mỉ hơn cả Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân.
Tóm lại Chu Hành Nghiên cho cậu một loại cảm giác khác.
Vân tiểu thiếu gia không buông được chuyện trong lòng, không biết là do suy nghĩ quá nhiều, hay là vì để chân trần chạy chơi quá nhiều lần, bỗng nhiên ngã bệnh.
Vừa vào hạ, Vân Niệm sốt đến cả người vừa nóng vừa lạnh, quấn trong chăn rầm rì khó chịu.
Chu Hành Nghiên hận không thể bệnh thay cậu, cau mày nâng người lên ôm chặt vào lòng ngực, cẩn thận đút cậu uống thuốc.
Vân Niệm đôi mắt ươn ướt, hàng mi đen dày treo đầy nước mắt, thấp giọng khóc rấm rức.
Chu Hành Nghiên cho rằng thuốc quá đắng
"Anh không tốt với tôi, anh ức hiếp tôi."