Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Chu Hành Nghiên giả vờ sợ hãi, giơ tay lên, khéo léo dỗ dành: "Tôi sai rồi bé cưng, tôi làm sao dám."

Vân Niệm cẩn thận nhìn gương mặt lạnh lùng đẹp trai này, hơi nhíu mày, sau đó cậu giơ hai tay ôm lấy hai bên đầu anh, nói: "Còn dám nói dối, tôi muốn trói anh ở đây một ngày, cho đến khi anh nhận lỗi xin tha."

Khi cậu nói những lời này, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, không giống như cố ý đe dọa.

Nói xong, nhìn xung quanh một vòng, tìm không thấy đồ vật nào vừa tay, liền đi tháo cà vạt Chu Hành Nghiên, dùng nó trói chủ nhân nó.

Chu Hành Nghiên vừa mới thay quần áo chuẩn bị ra cửa, cậu biết, hiện tại bị chính tay cậu làm cho hỏng bét.

Ngoài phòng, mưa to đến nỗi cửa sổ kính đều ướt đẫm.

Trong phòng, cà vạt Chu Hành Nghiên cuối cùng vẫn bị thiếu niên ngồi trên người cởi xuống, thoạt nhìn như đã khuất phục trước sức mạnh của Vân tiểu thiếu gia, không nhúc nhích mà để đối phương tùy ý quấn cà vạt quanh cổ tay.

Vân Niệm ở nơi đó chuyên tâm làm việc, nhưng chuyện trói người này phiền phức hơn nhiều so với cậu tưởng tượng, Chu Hành Nghiên tuy là bất động, nhưng không có ý phối hợp, cánh tay với cơ bắp rắn chắc đè xuống, làm cậu  không có cách nào tự do hành động, cà vạt vừa muốn trói chặt cổ tay, lại không thể không buông ra.

Không biết qua bao lâu, Chu Hành Nghiên rất săn sóc hỏi: "Có muốn anh trai giúp em không?" Nói xong, há miệng ngậm lấy vành tai mềm mềm nhè nhẹ cắn.

Vân Niệm bị hơi thở nóng hổi phả vào tai khi nói chuyện cùng hành động cắn nhè nhẹ vào vành tai làm cho tê tê dại dại, cố nhịn xuống, không né tránh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà đem hai đầu cà vạt buộc chặt, thắt nút, miễn cưỡng xem như đã trói người lại.

Sau đó rất có cảm giác thành tựu mà cười với anh.

Chu Hành Nghiên nhìn nút thắt chỉ cần nhích một chút là đã lỏng ra, đáy mắt hiện lên ý cười, chuẩn bị cho tiểu thiếu gia đắc ý một màn kinh ngạc, chợt màn hình di động phía sau sáng lên.

Vân Niệm quay đầu vừa thấy, là Vân Mạnh Tề gọi video đến, dọa cho giật mình, vội vàng bắt lấy tay Chu Hành Nghiên tay, mở nút cà vạt vừa thắt.

Chu Hành Nghiên làm bộ không hiểu, hỏi cậu: "Sao lại muốn cởi trói ra?"

Cậu rất nghiêm túc nói: "Ba gọi đến, nói không chừng mẹ  cũng ở bên cạnh, không thể để họ phát hiện tôi ăn hiếp anh." Nếu như bị phát hiện, bọn họ nhất định sẽ không cho cậu ở cùng Chu Hành Nghiên nữa, nói không chừng sẽ lập tức tự mình đến đây dạy dỗ cậu.

Khi cậu đang giải thích, nút thắt trên tay Chu Hành Nghiên  thành công bị cậu biến thành nút tắc, muốn cởi cũng không dễ dàng nữa.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn không kịp đề phòng, điện thoại phía sau vẫn đang rung, cậu cùng Chu Hành Nghiên liếc nhau, rầu rĩ xin giúp đỡ: "Làm sao bây giờ?"

Chu Hành Nghiên kéo cậu vào lòng ngực, dựa theo tư thế của hai người, xoay người lại, đè dưới sofa, thấp giọng nói: "Vậy thì không nghe máy."

Vân Niệm cảm thấy đây là ý kiến hay, duỗi tay lên ngực anh muốn đẩy anh ra đi tắt điện thoại.

Chu Hành Nghiên lại bắt lấy tay cậu ấn lên đỉnh đầu, cơ ngực rộng lớn mạnh mẽ gần như dán sát lên người cậu, khiến cơ thể mềm mại càng lún sâu xuống ghế sofa.

Cậu kinh ngạc nhìn về phía đôi bàn tay đã lấy lại tự do của Chu Hành Nghiên, đang định hỏi, Chu Hành Nghiên bỗng nhiên tới gần, nháy mắt liền quên mất, chớp chớp mắt, ngơ ngẩn nhìn đối phương cách mình ngày càng gần, nghe thấy đối phương ở bên tai không nhanh không chậm nói: "Em xem, không phải nó tự dừng rồi sao."

Cậu quay đầu xem, thấy chiếc điện thoại không được bắt máy quả nhiên đã ngừng rung.

Một tay Chu Hành Nghiên ấn chặt hai cổ tay yếu ớt của cậu, một tay khác xoay mặt cậu thẳng lại, khiến cậu chỉ đành đơi tầm mắt khỏi chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt này.

Giọng nói nam nhân mang theo ý cười không rõ ràng, nhắc nhở cậu: "Nhìn ở đâu đấy, bé cưng, hiện tại ai gần em  nhất?"

Bởi vì tư thế, hai đùi cậu buộc phải tách ra, bị nam nhân phía trên áp sang hai bên sườn, phần thịt đùi mềm mại kề sát eo Chu Hành Nghiên, làm hô hấp Chu Hành Nghiên trở nên nặng nề không thể khống chế, ánh mắt cũng càng thêm u ám, nơi đáy mắt phảng phất như có đốm lửa nhỏ đang từ từ bùng lên.

Cậu nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên, suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Anh chính là muốn cùng tôi làm loại chuyện đó sao?"

Hô hấp Chu Hành Nghiên cứng lại, nhưng thật ra bị hỏi đến trở tay không kịp.

Đôi mắt thuần khiết sáng ngời vẫn đang nhìn anh, chờ đợi anh trả lời. Như sợ anh nghe không rõ, hỏi càng trắng trợn: "Chu Hành Nghiên, anh là muốn làm tình với tôi sao?"

Chu Hành Nghiên lấy lại tinh thần sau cơn choáng váng ngắn ngủi, hôn hôn lên gò má non mềm của đối phương, nhìn vào đôi mắt ngây thơ kia, vô thức mềm giọng, chậm rãi nói: "Không có, anh trai chỉ là muốn hôn bảo bối thôi."

Vân Niệm khẽ đá chân vào mạn sườn anh, lại khó khăn vặn cổ tay đang bị giam cầm trong lòng bàn tay, vẻ mặt khó hiểu: "Tôi cho rằng tư thế này chính là làm loại chuyện đó."

Chu Hành Nghiên nhìn vẻ mặt thản nhiên đến mức vô tội của cậu khi nói những lời này, hít sâu một hơi, buông tay.

Vân Niệm được anh ôm dậy, sửa sang lại mái tóc và quần áo lộn xộn, vẫn nhớ chiếc cà vạt bị mở ra dễ như trở bàn tay, tò mò hỏi: "Anh còn chưa nói làm thế nào cởi được nó."

Chu Hành Nghiên mất mấy giây mới nhận ra, cậu đang nói đến cà vạt, có chút bất đắc dĩ, thở dài trong lòng một hơi, giúp cậu vuốt phẳng lại nếp gấp cuối cùng trên quần áo, đề nghị: "Có muốn tôi dạy em cách thoát ra không?"

Vân tiểu thiếu gia vừa nghe xong, rất phối hợp duỗi hai cánh tay mình ra, cổ tay trắng như ngọc thủ đoạn kề sát bên nhau, ý bảo anh tới trói mình, sau đó lại dạy mình làm thế nào thoát ra.

Chu Hành Nghiên xoa nhè nhẹ tóc cậu, khẽ cười một tiếng, nói: "Hôm nào đi, hôm nay anh trai còn muốn ra khỏi cửa."

Cậu cúi đầu, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, vô cùng tiếc nuối nói: "Được rồi."

Chu Hành Nghiên đi thay cà vạt, một bên dặn dò cậu những việc cần chú ý khi ở nhà, dặn cậu không được mở cửa cho người lạ.

Cậu hét lên rằng mình không phải trẻ con, đuổi đối phương ra khỏi cửa.

Chu Hành Nghiên vẫn không yên tâm, ngày hôm sau, hỏi Vân Niệm muốn cùng mình đến công ty chơi một chút không, Vân Niệm nửa năm mới đi một lần, nghĩ nghĩ liền gật đầu đồng ý.

Bởi vì nguyên nhân ngành sản xuất, hầu như đều là nhân viên trẻ tuổi, Vân Niệm năm trước đi theo Chu Hành Nghiên đến một lần, tuy rằng chỉ một lần, nhưng dựa vào vẻ ngoài xuất sắc của mình khiến những người vừa gặp qua đã ấn tượng sâu sắc.

Hôm nay Vân Niệm vừa đến, đã bị nhận ra, một số người có tính cách hướng ngoại lá gan to, trực tiếp gọi: "Em trai xinh đẹp của ông chủ cuối cùng cũng đến rồi!"

Chu Hành Nghiên ngày thường tuy rằng lạnh lùng, nhưng cũng không xa cách, nhân viên dưới trướng là thật sự nể phục cũng không phải khi gặp mặt Diêm La sẽ né như né tà, bầu không khí luôn luôn rất rốt, hôm nay Vân Niệm đã đến, không khí càng thêm náo nhiệt.

NHững người làm việc ở các tầng khác sau khi xong việc đều vội chạy đến xem, đặc biệt là các cô gái, ở các phương diện khác Vân tiểu thiếu gia đều học qua loa đại khái, duy  nhất có Diệp Phỉ Vân dạy dỗ việc  quan tâm bảo vệ các cô gái là cực kỳ thông suốt, ở nơi khác không biết, nhưng ở công ty Chu Hành Nghiên, độ nối tiếng của Vân tiểu thiếu gia đến bản thân Chu Hành Nghiên cũng còn kém xa.

Chu Hành Nghiên vài lần lấy cớ đi ngang qua, đều nhìn thấy cậu ngồi trên chiếc sofa nhỏ bên bàn trà cùng các cô gái trò chuyện, một tiếng một từ đều là "chị ơi".

Những chị gái đó cũng cư xử rất lịch sự, làm việc mệt mõi thì đến ngắm em trai xinh đẹp, chữa lành thể xác lẫn tâm hồn, ngoài miệng khen ngợi không ngớt.

Vân tiểu thiếu gia bị sự nghịch ngợm đáng yêu của các chị gái khen mà lâng lâng, ý cười luôn hiển hiện trong ánh mắt.

Chu Hành Nghiên nháy mắt vài lần, cũng không thể thành công mang người về văn phòng mình.

Cuối cùng chờ đến khimọi người nên tan ca đều tan ca, nên tăng ca đều đi tăng ca, Vân Niệm mới thảnh thơi mà đi tìm Chu Hành Nghiên.

Cậu tìm một tư thế thoải mái nằm ngã trên sô pha chơi vài trò chơi, lúc này giọng nói Chu Hành Nghiên sâu xa truyền tới, hỏi cậu: "Chơi rất vui vẻ sao?"

Cậu cho rằng Chu Hành Nghiên đang nói trò chơi trên tay, vì thế ậm ừ vài tiếng.

Chu Hành Nghiên còn có chút việc phải làm, không thể về nhanh được, thấy cậu uể oải mệt mỏi, cũng không có gì vội, nên yên lặng để cậu chơi bên cạnh.

Vân Mạnh Tề lại gội điện đến, lần này Vân Niệm nghe máy, nói mình đang ở cùng một chổ với Chu Hành Nghiên.

Vân Mạnh Tề nghe xong, không giống trước kia nói cái gì "Vậy là tốt rồi, ở cùng Tiểu Chu là ba yên tâmrồi", mà là kêu khổ trong điện thoại, nói Niệm Niệm không yêu ba mẹ, vừa qua năm mới đã chạy trốn với anh trai, làm ông mỗi ngày nghĩ đến lại ngủ không yên, ăn không ngon.

Vân Niệm biết ông cố tình nói quá, bình tĩnh nhìn ông.

Vân Mạnh Tề trong lòng thì mắng thằng nhóc thối, ngoài miệng lại nói: "Dù sao cũng chưa khai giảng, con mỗi ngày đều đi theo anh Chu quấy rầy anh làm việc cũng không tốt, không bằng ba đến đón con về nhà hai ngày?"

Chu Hành Nghiên vừa đúng lúc đi ngang qua, Vân Mạnh Tề như gặp được đồng minh, gọi Chu Hành Nghiên lại đưa mắt ra hiệu: "Tiểu Chu cháu nói xem chú nói đúng không?"

Vân Niệm lập tức kéo tay Chu Hành Nghiên, sợ anh bị Vân Mạnh Tề thuyết phục.



Chu Hành Nghiên nắm ngược lại tay cậu lắc lắc xem như trấn an, nói với Vân Mạnh Tề bên kia: "Không có gì quấy rầy cả, việc này chủ yếu xem ý Niệm Niệm thôi ạ."

Vân Niệm liền tự tin, liên tục từ chối quay về, không cho Vân Mạnh Tề tiếp tục cơ hội lải nhải, tắt video.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Bởi vì hạng mục cần tăng ca, trợ lý có đặt cơm chiều từ nhà hàng dưới công ty đưa lên, chuẩn bị ăn uống no nê rồi tiếp tục làm việc.

Vân Niệm không chịu về trước, nên cũng ăn cơm cùng họ, ăn mấy miếng đã no, ngồi trong đám người cười tủm tỉm nghe người khác nói chuyện phiếm.

Chu Hành Nghiên không phải lần đầu tiên thấy cậu như vậy, chỉ đành ở một bên chăm chú nhìn cậu.

Có cô gái lúc chiều vừa trò chuyện với Vân Niệm đang vừa ăn vừa khóc, nói mình bị đá, các đồng nghiệp rất thông cảm an ủi, Chu Hành Nghiên cũng chỉ đành bất đắc dĩ cùng mọi người nghe chuyện tình xưa nghĩa cũ, nghe rồi nghe liền bắt đầu thất thần.

Vừa bình tĩnh lại, Vân tiểu thiếu gia đã dịch bến bên vị trí gần chị gái thất tình, cũng đã dịch tới rồi ly thất tình tỷ tỷ gần nhất vị trí, làm em trai đưa khăn giấy, còn an ủi chị gái đừng khóc, "Chị thông minh xinh đẹp như vậy, người kia thật không có mắt nhìn, hắn không thích em thích."

Chị gái nghe xong mỉm cười nín khóc.

Chu Hành Nghiên nghe thấy mà chân mày dựng ngược, không quan tâm nhiều nữa, sải đôi chân dài bước qua đám người, trước mắt bao người, ôm người về văn phòng.

Lòng hiếu kỳ của mọi người đều đã bị thu hút qua, cô gái mới nói thất tình kia cũng lập tức quên đi nỗi đau của chính mình, bắt đầu thích thú chú ý tiến triển của em trai và ông chủ nhà mình.

Vân Niệm sau khi bị bế vào phòng liền ngủ quên trên sofa, Chu Hành Nghiên cũng chưa nói gì, trở lại tiếp tục làm việc.

Mãi đến tận khuya, mới ôm Vân Niệm đang ngủ say lần nữa mở cửa văn phòng, bước ra.

Nhân viên ở các tầng khác gần như đã rời đi, một số ít người tình cờ gặp phải màn này cũng nhanh chóng dời mắt đi, vô lễ chớ nhìn.

Chu Hành Nghiên vẫn như cũ, bước chân vững vàng, ôm người thẳng đến tầng hầm bãi đổ xe.

Sự thay đổi sáng tối cùng cảm giác ngứa ngáy trên má làm Vân Niệm từ từ tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trên xe, giọng nói hơi khàn khàn lẩm bẩm hỏi: "Phải về nhà sao?"

Lòng bàn tay Chu Hành Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve trên má cậu, hỏi: "Sao thế, không muốn về?"

Vân Niệm không nghe ra được tâm tình của anh thay đổi, không đặt vấn đề trong lòng, đẩy tay anh ra, lười biếng nói: "Tôi muốn uống nước."

Chu Hành Nghiên mở chai nước cho cậu, ôm cậu vào trong ngực, tự mình đút cậu uống.

Cậu uống được mấy ngụm, tay Chu Hành Nghiên dường như cầm không chặt, một vài giọt dọc theo khóe miệng chảy xuống, chảy vào quần áo.

Cảm giác ẩm ướt làm cậu hơi nhíu mày, chụp lấy cổ tay Chu Hành Nghiên đẩy ra.

Chu Hành Nghiên lấy chai nước ra, nhìn lướt qua vệt nước nơi khóe miệng cậu, dùng đầu ngón tay lau đi.

Chỉ là lau tới lau lui cũng không làm giảm bớt cảm giác ẩm ướt kia.

Cậu không hài lòng liếc nhìn đối phương, đứng dậy tự mình đi lấy khăn giấy.

Cậu ngủ đến mơ màng, Chu Hành Nghiên nhìn động tác của cậu, cũng không ngăn cản, ánh mắt dừng lại trên chiếc eo theo gọn mềm mại bởi vì cúi người mà bị lộ ra, hỏi: "Hôm nay chơi rất vui sao?"

Vân Niệm bận rộn lau chùi áo quần bị ướt, thuận miệng đáp: "Rất vui nha."

Chu Hành Nghiên lại hỏi: "Công ty nhiều người như vậy, thích ai nhất?"

Vân Niệm nghĩ nghĩ, tên không khớp với mặt, nói bừa một cái tên.

Vừa nói xong, đã bị người lao đến từ phía sau.

Đối phương dường như không thể kiềm chế được sức lực của mình, cánh tay càng siết càng chặt.

"Anh muốn siết chết tôi à."

Cậu cau mày, khó khăn mở miệng, đến sức để tức giận cũng không có sức.

Chu Hành Nghiên tựa hồ muốn đem cậu ép vào cơ thể mình, cùng mình hòa làm một thể, dán vào phía sau tai, có chút uất ức hỏi: "Vậy tôi đâu, không phải thích tôi nhất sao?"

Vân Niệm sửng sốt một chút, bừng tỉnh nói: "À thì, sao tôi quên được."

Chu Hành Nghiên bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, mình ở đây buồn bực nửa ngày, cậu lại ở đó chỉ nói một câu lơ đãng liền qua.

"Vậy những chị gái xinh đẹp kia đâu, không thích sao?"

"Thích chứ, ai mà không thích."

Vân tiểu thiếu gia lại nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play