Tòa nhà sụp đổ phủ đầy tuyết, Mễ Lan hô to: "Phạm Thụy Dương!"

"Trọng Khấu!" Bạch Diêu mạo hiểm chạy đến bên đống đổ nát của tòa nhà, không ngừng lấy tay đào tuyết.

Tống Đại chú ý tới, ở dưới tuyết này, có rất nhiêu kiến gián theo từ trong tuyết bò ra, thế nhưng còn không quá vài phút, toàn bộ đã bị đông chết, côn trùng có lúc rất cường đại, nhưng chung quy chỉ là côn trùng.

"Động tĩnh lớn như vậy, bọn họ khẳng định không sống được." Trong đám người có người ôm cánh tay, run lẩy bẩy nói.

Gió tuyết đầy trời, dưới mặt tuyết yên tĩnh truyền đến chấn động, trên mặt Bạch Diêu lộ ra nụ cười, tiếp tục liều mạng bới tuyết.

Trong mắt tuyệt vọng của Mễ Lan cũng toát ra một tia hy vọng, ở bên người Bạch Diêu càng không ngừng đào, trong miệng càng không ngừng hô: "Phạm Thụy Dương, Phạm Thụy Dương là cậu sao?”

"Khu khụ!" Trong tuyết vươn ra một đôi tay trắng nõn mềm mại, Trọng Khấu đầu đầy tuyết từ trong tuyết chui ra.

"Trọng Khấu, cô còn sống, thật tốt quá!" Bạch Diêu ôm lấy cô ấy.

Trọng Khấu đứng lên trong gió tuyết, cụp mắt nhìn hai người bi thương: "Người mất mạng tại chỗ, không có cơ hội tự lành."

Mễ Lan vừa vỗ lưng giúp anh ta, vừa trông mong nhìn Trọng Khấu: "... Phạm Thụy Dương đâu?"

Mễ Lan không ngừng lôi kéo quần áo của Cao Tân.

Nụ cười mạnh mẽ trên mặt Mễ Lan hoàn toàn biến mất, ngơ ngác nhìn phế tích trước mắt, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Cứ như vậy mà chết... Không nên chứ, cậu ấy rõ ràng, cậu ấy rõ ràng có thể tự lành mà, cậu ấy từng nói với tôi cho dù bị thương nặng bao nhiêu, cậu ấy đều có thể tự lành. Cao Tân, Cao Tân cậu ấy thật sự đã c.h.ế.t sao?"

Cao Tân không ngừng ho khan dừng lại, ánh mắt lộ ra bi thương, ngược lại Trọng Khấu trực tiếp kết thúc: "Anh ta c.h.ế.t rồi, vì cứu người mà bị đập chết."

Cao Tân đau buồn gật đầu: "Cậu ấy bị xi măng đập vào đầu, tôi..."

Trọng Khấu nhíu mày, đẩy người cậu ấy vớt Cao Tân ra từ trong tuyết, Cao Tân được vớt ra từ trong đống tuyết không ngừng ho khan.

Những con gián và kiến trong nơi trú ẩn đều gắn liền với nhiệt do hệ thống sưởi tập trung của họ tạo ra, bây giờ chúng làm trống nên móng của tòa nhà để mở rộng tổ, lại không có hệ thống sưởi, những con côn trùng này sẽ c.h.ế.t cóng. "Chúng ta không thể cứ ở bên ngoài mãi, cứ tiếp tục như vậy tất cả mọi người sẽ c.h.ế.t cóng." Cô ấy nói.

Tống Đại chỉ chỉ một tòa nhà văn phòng đối diện: "Cửa sổ ở đó có vẻ không bị vỡ, chúng ta có thể thử xem."

Cô ấy quấn chặt quần áo có hơi ẩm ướt trên người, tuy rằng cô ấy không cảm nhận được nóng lạnh, nhưng cô ấy có thể phát giác ngón tay của cô ấy đang chậm rãi trở nên cứng ngắc.

Cô ấy đeo kính chắn gió, đỡ giáo sư Dương, từng bước từng bước đi vê phía tòa nhà văn phòng.

Ngu Ngọc Trạch đã chữa khỏi vết thương ở tay của Cố Dực và chân giáo sư Dương, mọi người chuẩn bị xuất phát đến văn phòng đối diện.

"Đi thôi." Mễ Lan vội vàng lau đi nước mắt, dưới thời tiết lạnh như vậy, nước mắt của cô ấy vừa mới đoạt ra hốc mắt đã bị đông lạnh thành băng.

Tống Đại nhìn những người may mắn sống sót xung quanh, bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, phần lớn mọi người còn chưa kịp chạy ra khỏi khu ẩm thực, tòa nhà đã sụp đổ, cho nên trước mắt bọn họ chỉ có 200 - 300 người may mắn sống sót.

Tuyết tích tụ rất sâu, ít nhất cao 3 - 5 mét, nhưng cũng may tuyết cực lạnh bị đông cứng, bọn họ có thể giãm lên trên đó đi lại, không rơi vào trong tuyết xốp. Dưới nhiệt độ thấp tận thế, so với tuyết và nhiệt độ thấp càng đáng sợ hơn chính là gió, từng luồng từng luồng giống như bàn tay liên tục không ngừng quật vào trên người mọi người, cuông phong cũng gia tăng lực cản đi lại rất lớn. Khiến họ đi thật chậm.

Tống Đại mặc dù có thể sử dụng dị năng hệ phong, nhưng không thể điều khiển gió, tỷ như làm cho gió dừng lại, bằng không cô nhất định làm cho nơi này trong nháy mắt biến thành nơi không có gió.

"Tiểu Đại, đứng ở phía sau anh." Sở Cảnh Hòa bỗng nhiên từ lôi kéo tay của cô, cùng cô sóng vai mà đi, biến thành đứng ở trước người của cô, dùng thân thể giúp cô ngăn cản cuồng phong gào thét.

Cô ngẩng đầu, nhìn bóng lưng dày rộng màu đen trước mặt, gió mạnh vừa rồi còn mạnh như bạt tai, trong nháy mắt đã bị Sở Cảnh Hòa dùng thân thể dựng lên tường thành pháo đài ngăn trở, bên tai tuy rằng còn có tiếng gió thổi qua, nhưng trong nháy mắt trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Bước chân cũng không hề trở nên khó khăn tiến lên, anh dùng thân thể của anh, vì cô ngăn cản tất cả gió tuyết.

"Cái kia, Tống Đại tôi có thể đứng ở phía sau cô không?" Hoắc Bình đột nhiên tiến lên hỏi, phỏng chừng cũng là bị gió lạnh thổi không chịu nổi.

Tống Đại suy nghĩ một lát, nói: "Có thể là có thể, nhưng năm phút sau, anh phải đứng ở phía trước chúng tôi."

Dựa theo tốc độ tiến lên hiện tại của bọn họ, tới văn phòng còn cần thật lâu, cô không thể để Sở Cảnh Hòa một mình đón gió tuyết, mà mọi người xếp thành một hàng dài, một người chống gió vì người phía sau thành lập nơi cản gió mới là phương thức tốt nhất để tiết kiệm thể lực và nhiệt độ.

"Vậy đương nhiên không thành vấn đề." Hoắc Bình nói xong liền đứng ở phía sau Tống Đại, Cố Dực theo sát, bọn Dương Hiên cũng đi tới, chậm rãi tất cả mọi người rất ăn ý xếp thành một hàng dài.

Năm phút đồng hồ sau vị trí trên Sở Cảnh Hòa là Hoắc Bình, Tống Đại cách bao tay áp chế tay anh, sờ sờ mặt nạ anh đeo vài tầng, hỏi: "Có lạnh không?”

Sở Cảnh Hòa lắc đầu: "Không lạnh."

Mọi người đi vào một căn phòng, nơi này trang hoàng rất đẹp hẳn là văn phòng của một ông chủ trung niên nào đó, bàn ghế phần lớn đều bằng gỗ, hơn nữa thoạt nhìn chất liệu gỗ còn rất tốt, trên vách tường bày một tấm bình phong, bên bình phong là giá hoa rất có ý vị cổ điển, trên giá hoa bày vài chậu hoa, nhưng toàn bộ hoa bên trong đều c.h.ế.t héo.

Nhưng lộ trình 800 mét, Tống Đại cảm giác bọn họ đi mất nửa giờ.

Những người sống sót đã mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng bọn họ không dám nghỉ ngơi, quấn chặt quần áo tìm kiếm chung quanh tầng trệt, cuối cùng dỡ xuống tay vịn bàn gỗ ghế dựa trong phòng làm việc, chồng chất cùng một chỗ thiêu đốt, ngọn lửa bốc cháy, trong nháy mắt làm cho tòa nhà văn phòng lạnh như băng trở nên ấm áp, mọi người đều tựa vào đống lửa sưởi ấm, còn mở rộng quần áo để cho lửa hong khô áo khoác bị tuyết thấm ướt.

Cầu thang trong tòa nhà văn phòng cũng bị đóng băng một tâng băng, bọn họ vịn lan can chậm rãi leo lên, cuối cùng tìm được một tầng có thủy tinh hoàn hảo, trên mặt đất trải một tâng thảm thật dày. Trong tòa nhà tuy rằng vẫn rất lạnh, nhưng ít ra so với băng tuyết ngập trời bên ngoài tốt hơn nhiêu, mọi người không cần chịu đựng cuồng phong bạo tuyết tàn sát bừa bãi.

"Các người xem, tôi tìm được mấy chậu đất." Có người hưng phấn hô.

Dù sao hiện tại tất cả mọi người xếp thành hàng dài, ai cũng không nhìn thấy người phía trước đang làm gì, Tống Đại kéo khóa kéo quần áo của anh ra, cất hai túi nước ấm ở trong áo lông của anh.

"Hơn nữa có những thổ nhưỡng này, chúng ta có thể tiếp tục trông lương thực ăn hay không?" Có người cầm chậu hoa nhìn về phía Sở Cảnh Hòa, dù sao tòa nhà sụp đổ quá mức đột ngột, rất nhiều người không kịp thu dọn hành lý, hai tay trống trơn đi tới văn phòng, nếu như không trồng lương thực, bọn họ đều sẽ bị c.h.ế.t đói.

"Gỗ này hình như là Hoàng Hoa Lê, rất đắt."

Tôi mặc kệ đắt cỡ nào, hoàng hoa lê bạch hoa lê tử hoa lê, ở tận thế cũng không đắt bằng một bó củi lửa."

"Thật tốt quá, mấy chiếc bàn ghế này đều có thể lấy làm củi đốt."

Sở Cảnh Hòa gật đầu: "Có thể."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play