Tiểu Lục trong bát thủy tinh vốn đã biến thành màu vàng hấp hối, lại nghênh đón sinh cơ, trở nên xanh mơn mởn, trên mặt đất còn có lốm đốm trắng, những đốm trắng kia rất nhỏ rất nhỏ, cần ghé vào trước mặt nó nhìn kỹ mới có thể thấy rõ đó là từng đóa hoa nhỏ, rải rác ở trong thảm cỏ xanh nhung nhớ, lốm đốm trắng giống như sao trên bầu trời đêm.
"Anh - - " Tống Đại kinh ngạc nhìn Sở Cảnh Hòa: "Anh thức tỉnh dị năng hệ mộc?"
Sở Cảnh Hòa khẽ gật đầu, môi của anh có hơi tái nhợt, là vì hôn mê mười ngày không ăn cơm, anh mới vừa tỉnh lại, thân thể suy yếu như vậy, chuyện thứ nhất cũng là để cô xem hoa rêu, rõ ràng đó chỉ là cô thuận miệng nhắc tới...
"Đẹp." Tống Đại nhẹ giọng nói, giống như có gì nóng chảy xuôi vào trong lòng.
"Anh hiện tại nhất định rất đói, anh chờ một chút em lấy đồ ăn cho anh." Tống Đại xoay người xuống giường, đẩy bàn học gần tường tới bên giường, từ trong không gian lấy ra cháo thịt nạc rau xanh nấm hương, cháo hạt sen ngân nhĩ, cháo bí đỏ các loại không kích thích.
Nhưng sau khi lấy ra cô lại ghét bỏ mấy thứ này không có dinh dưỡng, vội vàng thay bằng canh trứng gà, sữa nóng, canh xương thanh đạm.
Sở Cảnh Hòa nhìn Tống Đại sợ anh ăn không ngon, khóe môi hơi nhếch lên: "Không cần phiền toái như vậy, tùy ý ăn chút là tốt rồi."
Anh ngồi dậy, muốn bưng canh trứng lên.
"Tiểu Đại." Sở Cảnh Hòa đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu của cô, dịu dàng ôm cô vào trong ngực: "Anh đã trở lại, Tiểu Đại."
Khuôn mặt có hơi tái nhợt của Sở Cảnh Hòa hơi ửng đỏ, lập tức mở ra, canh trứng gà tươi mới thoáng cái liền trượt vào trong miệng.
Cá sạo gần như không có xương, nhưng Tống Đại lại chọn cực kì cẩn thận, sợ trà trộn vào một cây xương, đ.â.m bị thương cổ họng Sở Cảnh Hòa.
"Được."
"Sườn ăn một miếng nhé? Những thứ này đều là đồ có dinh dưỡng nhất, anh nếu không muốn ăn sườn, còn có cá sạo hấp, thịt kia càng mềm." Tống Đại thân thiết nói.
"Trái cây đâu? Chuối, quả Thích Ca, sầu riêng, dưa hấu, quýt đều không cứng lắm, anh muốn loại nào? Quên đi, em lấy ra anh tự chọn đi."
"Anh hiện tại không có sức lực, em đút cho anh." Tống Đại múc một muỗng canh trứng gà, đưa đến bên miệng anh.
Nhưng cũng may giáo sư Dương không quá nóng vội, ông biết Sở Cảnh Hòa vừa mới thức tỉnh, chỉ là tới thăm anh, thuận tiện đưa cho anh chút quân lương hy vọng anh sớm ngày khôi phục. Trong căn cứ đã thức tỉnh một dị năng giả hệ mộc, giáo sư Dương rất kích động, tự mình đến thăm Sở Cảnh Hòa.
Tống Đại biết giáo sư Dương vì sao vui vẻ, dị năng hệ mộc có thể khống chế thực vật, những này cây nông nghiệp khoai tây, ngô đương nhiên cũng có thể, về sau căn cứ sẽ không lo lương thực.
Tống Đại trâm mặc tựa vào n.g.ự.c hắn, gắt gao ôm anh lại.
Cùng lúc đó, bởi vì thiếu nguồn cung cấp điện mà ánh sáng lờ mờ của trạm tàu điện ngầm, trước đó ngay cả đi toilet cũng cần tự mình chiếu đèn pin cẩn thận từng li từng tí.
Giờ phút này thế giới bên ngoài đã là băng thiên tuyết địa, tòa nhà chọc trời cũng kết một tầng băng sương thật dày, tuyết đọng chồng chất cao hơn ba mét, gió tuyết cuồng loạn gần như che đậy bầu trời, nhao nhao dày đặc nện xuống, làm cho người ta không phân biệt rõ ranh giới giữa bầu trời và mặt đất.
Để đối phó với nhiệt độ thấp, Giáo sư Dương cũng đã tăng nhiệt độ sưởi ấm tại nơi trú ẩn.
Thời gian một tuần, nhiệt độ vẫn đang liên tục giảm xuống, khi thân thể Sở Cảnh Hòa tu dưỡng kém không bao nhiêu, nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống tới âm 60 độ, phá vỡ kỷ lục nhiệt độ thấp nhất trong lịch sử quốc gia âm 58 độ.
Tất nhiên cũng sáng đèn, tuy rằng không phải thắp sáng toàn bộ, so ra kém trạm tàu điện ngầm trước mạt thế sáng như ban ngày, nhưng ít nhất cho người tị nạn một sự hy vọng.
Trạm tàu điện ngâm sáng lên, quân đội đang tìm cách cải thiện cuộc sống của họ.
Một số người vốn không ôm hy vọng sống sót, bắt đầu dấy lên hy vọng sống lại.
Hơn nữa Dương Hiên bắt sáu người đàn ông khi nhục Bạch Diêu lúc trước đày đi làm công tác nguy hiểm nhất vất vả nhất, một người trong đó vừa mới đi làm ngày đầu tiên đã bị băng trùy rơi xuống đập chết, bởi vậy không còn ai dám gây chuyện, những thứ đ.â.m đầu thiêu thân trước kia trong nháy mắt đều an phận.
Mà bên kia, Cố Dực vẻ mặt mệt mỏi trở về phòng 10, ánh mắt trống rỗng kia, biểu tình c.h.ế.t lặng, rất giống nhân viên xã hội bị cưỡng ép tự nguyện tăng ca không hoàn lại.
Tống Đại hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Cố Dực đờ đẫn: "Cơ thể tôi bị vét sạch rồi."
Nói xong anh ta thẳng tắp ngã xuống giường, ngủ say.
Tống Đại bất đắc dĩ cười lắc đầu, dị năng của cô cũng có thể phát điện, nhưng nơi này không có máy phát điện gió, mà động cơ lắc tay và máy phát điện mặt trời trong không gian cô cũng là nạp cho điện thoại di động, máy tính, căn bản không chịu nổi trạm tàu điện ngầm nhiều tuyến đường như vậy.
Khoai tây, cà chua các loại quả này chín rất nhanh, đại khái ba tháng là có thể thu hoạch, củ cải anh đào khoảng một tháng, rau xà lách càng thuận tiện vừa ăn vừa lớn.
Nghĩ đến hiện tại ánh sáng ba tâng sung túc cũng là dựa vào Cố Dực kéo dài, cô cũng hưởng thụ được dị năng của anh ta, Tống Đại câm một hộp đào vàng từ trong không gian đặt ở trên sàn nhà, sau đó thay anh ta đóng cửa phòng, chuẩn bị đi dạo trong lán trông rau.
Mà trong một chiếc lán lớn khác trông rau, ánh sáng ở đây rất sung túc, bởi vì dị năng hệ lôi điện của Cố Dực có thể chuyển hóa thành điện xoay chiều, điện đầy đủ, trong lán lớn còn chiếu hai chiếc đèn tử ngoại.
Một là chuyên dùng để trông nấm, mấy người giáo sư Dương dùng túi nấm nuôi dưỡng, tổng cộng trồng hai loại nấm bình và nấm hạnh bào, hơn mười ngày là có thể hái.
Lều trông rau dựng ở cuối sân ga, tổng cộng có hai chiếc.
Hiện nay trồng khoai tây, cà chua, củ cải anh đào, rau xà lách.
Thật sự là vất vả cho anh ta.
Bà biết những rau dưa trước mắt này chính là hy vọng sống sót của tất cả mọi người trong nơi tránh nạn, cho nên mỗi ngày vừa rời giường sẽ đúng hạn đến tầng ba báo cáo, tỉ mỉ che chở những rau dưa trân quý này, lẩm bẩm nói: "Bộ dạng thật tốt, lá này thật béo, nhất định có thể kết ra thật nhiều khoai tây, thật nhiêu củ cải, vê sau tất cả mọi người không cần đói bụng."
Tống Đại lại đặc biệt tìm một bác gái đã từng trồng trọt ở trong người tị nạn, kinh nghiệm của bà phong phú biết nên chăm sóc những cây nông nghiệp thông thường này như thế nào, lúc Sở Cảnh Hòa nghỉ ngơi đều do bọn họ chăm sóc.
Đương nhiên Tống Đại cũng không muốn tiết lộ tin tức trước, bảo bác gái giữ bí mật, bác gái đương nhiên đồng ý.
Sở Cảnh Hòa tuy rằng thức tỉnh dị năng hệ mộc, nhưng năm hệ đại nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ này, quá trình trưởng thành rất chậm, anh hiện tại mới thức tỉnh nửa tháng, không cách nào thúc giục thu nhiều thực vật như vậy, nhưng lại có thể làm cho những thực vật này phát triển tốt hơn, mỗi một cây từ trong đất nhô ra chồi non đều xanh mơn mởn, có sinh mệnh lực mạnh mã.
"Vất vả rồi." Tống Đại vê đến nhà, nhìn Sở Cảnh Hòa ngồi ở bên bàn nhắm mắt dưỡng thần theo lời bà mà sử dụng dị năng, năng lượng trong thân thể chậm rãi yếu đi.
Nhưng loại tiêu hao năng lượng này đối với anh có lợi, có thể chậm rãi học được như thế nào khống chế dị năng, nắm giữ độ lượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT