"Hệ phong." Cố Dực thì thào, đôi mắt hơi cong: "Không trách được trong phòng mát mẻ như vậy, còn có gió mát, thì ra là dị năng hệ phong của cô."

Tống Đại thản nhiên cười: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi ra ngoài."

"Chờ đã Tống Đại." Cố Dực gọi cô lại hỏi: "Trong khoảng thời gian tôi hôn mê, đều là cô luôn chăm sóc tôi sao?”

Tống Đại gật đầu: "Cậu hôn mê, tôi và Sở Cảnh Hòa không thể mặc kệ cậu."

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô." Cố Dực nở nụ cười, nụ cười trong trẻo, ánh mắt đen nhánh sáng ngời như sao.

*

Tống Đại trở lại gian phòng của mình, Sở Cảnh Hòa đang phun nước cho Tiểu Lục, vì chăm sóc tốt cho Tiểu Lục, để cho cô nhìn thấy bộ dáng hoa rêu nở rộ, Sở Cảnh Hòa chăm sóc nó vô cùng tinh tế, ngay cả lựa chọn ống phun cũng là loại tinh tế nhất, để hơi nước đều đều nhẹ nhàng vẩy lên trên rêu nhỏ.

Anh đưa lưng về phía Tống Đại, ánh sáng mỏng manh kéo dài dễ dàng xuyên thấu áo sơ mi trắng của anh, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong eo bụng của anh.

Chuông gió buộc trên cửa tâng hầm vang lên, phát ra âm thanh thường xuyên, dường như có người gõ cửa.

Tống Đại ôm lấy anh từ sau lưng, dán sau lưng anh, nói: "Sở Cảnh Hòa, buổi tối em muốn ăn tôm kho."

"Ừ, vừa tỉnh lại phát hiện có dị năng, còn ở đó cười ngây ngô." Tống Đại cười nói.

"Cố Dực tỉnh rồi?" Anh trâm mặc một hồi, hỏi:

Sở Cảnh Hòa dịu dàng võ võ tay cô, giọng nói mang theo nụ cười cưng chiều: "Được, lát nữa làm cho em.”

Đinh linh linh...

Trong khoảng thời gian này nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống 45 độ, có vài người tương đối kháng nhiệt đã có thể ra khỏi biệt thự tìm kiếm thức ăn và nguồn nước vào ban ngày, trong tâng hầm ngầm của bọn họ vì vẫn luôn đặt khối băng hạ nhiệt độ cùng với dị năng hệ phong của cô vận chuyển gió mát quanh toàn bộ phòng, cho nên chẳng những không nóng, thậm chí còn phải mặc vào một chiếc áo ống tay mỏng.

"Tiểu Đại, em xem thứ này." Sở Cảnh Hòa kéo tay cô, tâm mắt buông xuống.

Hiện giờ Tống Đại đã có dị năng, có sức mạnh và tự tin tuyệt đối, không cần cực độ cẩn thận như tận thế mưa to, cô trực tiếp mở cửa, muốn nhìn xem là ai gõ cửa, kết quả bên ngoài một người cũng không có. Kì lạ?

Cô và Sở Cảnh Hòa nhìn nhau, cùng nhau đi lên cầu thang.

Tận thế nhiệt độ cao không chỉ nóng c.h.ế.t nhân loại, động vật, cá, thực vật đều nóng chết, đồ ăn cực độ thiếu thốn, đời trước Tống Đại từng ăn giun đất và gián, loại chuột nhỏ mới sinh ra này thịt tươi mới, thuộc về xa xỉ phẩm, người không có địa vị thực lực sẽ không có tư cách hưởng dụng.

"... Đây là làm gì? Ai cho?" Tống Đại cúi đầu, nhặt một nhánh cây nhỏ lên gảy chuột.

Sở Cảnh Hòa nhìn chung quanh, cũng không phát hiện dấu vết của những người khác: "Không biết, nhưng đối phương hẳn là có ý tốt."

Tống Đại cúi đầu theo ánh mắt của anh, bên chân là hai con chuột con mới sinh đỏ hỏn, hơn nữa còn có thể động, phát ra tiếng kêu xèo xèo.

Mặc kệ đối phương là ai, có thể đưa đồ ăn xa xỉ trong ngày tận thế cho cô, hẳn là mang thiện ý.

Tống Đại cất hai con chuột nhỏ vào trong túi, lợi dụng tính ẩn tàng của túi áo thu chúng nó vào không gian, tuy rằng hiện tại cô không thiếu đồ ăn không cần dựa vào ăn chuột nhỏ đỡ đói, nhưng dù sao cũng là tâm ý của đối phương, cô hẳn là nhận lấy.

Lý do này rất hợp lý, Cố Dực cũng không nghi ngờ cô, nhưng anh ta không muốn ăn không của Tống Đại, để báo đáp, đưa cho cô một chai nước khoáng trong ba lô của mình, Tống Đại tự nhiên nhận lấy.

Buổi tối Sở Cảnh Hòa làm tôm hầm cho cô, cô cũng đưa một ít cho Cố Dực đang suy yếu không thể xuống giường, cũng giải thích đây là bánh bao bán thành phẩm bọn họ tìm được trong một nhà hàng, hâm nóng là có thể ăn.

"Học Lôi Phong làm việc tốt không lưu danh sao?" Tống Đại đứng ở trong sân nhìn một vòng, theo Sở Cảnh Hòa trở lại tâng hầm ngầm.

Buổi tối ngày hôm sau, cô chuyển cờ năm quân đến đầu cầu thang, tiếp theo ánh đèn vừa cùng Sở Cảnh Hòa đánh cờ, vừa nghe động tĩnh ngoài cửa.

Khoảng hai giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Tiếng bước chân rất chậm, tựa như cố ý đè thấp động tĩnh của mình, từng bước từng bước rón rén, ngay khi đối phương dừng ở cửa cô, Tống Đại thu hồi cờ năm quân mở cửa phòng, quét đèn pin tìm tới trên mặt đối phương.

"Quả nhiên là anh, Hoắc Bình." Tống Đại nói.

Thân hình cường tráng của Hoắc Bình cứng đờ, kinh ngạc nhìn Tống Đại.

Hôm nay anh ta thay đổi một thân áo ngắn tay màu trắng, cơ bắp hai đầu cánh tay căng phồng, tôn lên màu da lúa mì của anh ta càng thêm hữu lực, sợi vải cổ áo càng bị cơ n.g.ự.c của anh ta chống đỡ có hơi trong suốt, dưới ánh sáng mạnh mẽ thậm chí có thể nhìn thấy chỗ hơi hồng kia nhô lên.

Sở Cảnh Hòa trong nháy mắt nhíu mày.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, Tống Đại b.ắ.n đèn pin xuống mặt đất, hỏi anh ta: "Ngày hôm qua là anh đưa chuột nhỏ cho chúng tôi?"

Thanh âm Hoắc Bình rất trâm thấp giống như là âm nam trầm hùng hồn, hormone nam tràn đầy, thoạt nhìn giống như một đại ca không dễ trêu chọc bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau ở đầu đường, nhưng tiếp xúc lại làm cho người ta cảm giác chất phác đơn giản, tựa như tiên sinh Gấu khôi ngô nghiêm túc trong truyện cổ tích, thoạt nhìn sẽ làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng thực tế rất dịu dàng rất có tình yêu.

"Vậy hôm nay anh tới làm gì?" Cô hỏi.

"Vậy tại sao trước đó anh không xuất hiện?" Cô hỏi.

"Tôi hiện tại ở trong núi, hai con chuột nhỏ kia là lúc tôi đào ổ chuột phát hiện, lương thực này cũng là giấu trong ổ chuột, tôi lấy chúng nó tới... Đưa cho cô." Anh ta đưa thức ăn tới trước mặt Tống Đại, khuôn mặt anh khí tuấn lãng rất chân thành.

Hoắc Bình từ trong túi quần lấy ra một túi nilon trong suốt, sau khi mở túi ra bên trong là một nắm hạt ngô, hạt lúa mạch, còn có một hai hạt thông nhỏ.

Hoắc Bình ngước mắt nhìn cô một cái, lập tức lại cúi đầu, giống như không dám nhìn cô, mím môi nói: "Cô thật sự giống như không muốn có tiếp xúc với tôi, cho nên tôi không muốn quấy rầy cô, nhưng là tôi lại muốn báo đáp cô, bằng không lương tâm tôi bất an, cho nên mới như vậy."

Hoắc Bình mắt thấy bị bắt, đành phải thừa nhận: "Đúng."

Tống Đại thở dài, cô không muốn những thức ăn này là xuất phát từ lo lắng cho anh ta. Hoáắc Bình nắm chặt túi nilon, khuôn mặt anh tuấn trên lông mày rậm nhíu lại, cánh tay to lớn giống như cột sắt thép, cơ bắp cánh tay màu lúa mì mơ hồ lộ ra gân xanh, nhét thức ăn vào trong tay Tống Đại, sau đó xoay người chạy đi.

Vừa chạy anh ta vừa hô: "Đây là tâm ý của tôi, cô không cần thì vứt đi."

Tống Đại nhìn túi nhăn nhúm trong tay anh ta nói: "Cám ơn anh, lúc trước anh đã đưa cho tôi hai con chuột nhỏ, những thứ này tôi không cần, anh cầm về tự mình ăn đi."

Trải qua vài ngày nghỉ ngơi và hồi phục, thân thể Cố Dực đã hồi phục, không chỉ như vậy anh ta hiện tại đã có thể khống chế lực lượng bản thân, tuy rằng dị năng hệ lôi điện vẫn không phải rất mạnh, nhưng dòng điện phóng ra trong nháy mắt hoàn toàn có thể đe dọa người không có ý tốt, anh ta thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để nạp điện cho quạt điện nhỏ của anh ta.

Nhưng cho dù là như vậy, anh ta tình nguyện chính mình chịu đói, cũng muốn tiết kiệm thức ăn đưa cho cô, báo đáp cái gọi là ân cứu mạng... Con người còn rất tốt.

*

Tống Đại không thiếu lương thực, những thức ăn này cho cô cô cũng sẽ không ăn, nhưng ngược lại Hoắc Bình một mình ở trong núi, cần dựa vào đào hang chuột để no bụng, có thể thấy được cuộc sống của chính anh ta cũng không dễ chịu.

Chúc anh ta thành công đi, về sau anh chính là người bảo bối sạc điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play